Les
Plus Beaux Poèmes Romantiques Traducteur: Đông Yên Lương Tấn Lực Licence d’Enseignement en Littérature
Française, Université de Saïgon Licence d’Enseignement en Philosophie
Occidentale, Université de Saïgon Alfred de
Musset là nhà văn Pháp mà tác phẩm kịch nghệ có thể được coi như là đóng góp
lớn nhất và thành công nhất cho sân khấu lãng mạn Pháp. Bài thơ ám chỉ những sợ hãi mà chính ông và
bạn bè ông cảm nhận khi nghĩ đến cuộc hành trình về lại quê hương của mối
tình ngày cũ, tức Fontainebleau. Ngược lại Musset từng nhiều lần khơi lại
hạnh phúc mà ông đã đón nhận trong khung trời đó : Điều đó chứng tỏ rằng trong khung trời đó,
tình yêu cũ vẫn còn sống và tiếp tục phai tàn. Con người quên đi sự già nua và tìm lại
những tháng ngày son trẻ. Thế rồi bất
hạnh lại đến với tất cả những ai tìm thấy trong kỷ niệm tình yêu một bằng
chứng của hư vô và đau khổ của con người.
Không phải Musset không nhận thấy thời gian trốn chạy. Ông biết rằng không có gì trường cửu trên
thế gian và nhất là tình yêu rắn độc.
Ông ý thức sâu sắc chiều dài bất tận
của thiên nhiên, thứ thiên nhiên đã không hề thay đổi trong suốt quá
trình bảy năm từ khi chia tay người tình George Sand. |
||
SOUVENIR Alfred de Musset J’espérais bien
pleurer, mais je croyais souffrir En osant te
revoir, place à jamais sacrée, O la plus
chère tombe et la plus ignorée Où dorme un
souvenir! Que
redoutiez-vous donc de cette solitude, Et pourquoi,
mes amis, me preniez-vous la main, Alors qu’une
si douce et si vieille habitude Me montrait
ce chemin? Les voilà ces
coteaux, ces bruyères fleuries Et ces pas
argentins sur le sable muet, Ces sentiers
amoureux, remplis de causeries, Où son bras
m’enlaçait. Les voilà ces
sapins à la sombre verdure, Cette gorge
profonde aux monchalants détours, Ces sauvages
amis, don’t l’antique murmure A bercé mes
beaux jours. Les voilà ces
buissons, où toute ma jeunesse Comme un
essaim d’oiseaux chante au bruit de mes pas, Lieux
charmants, beau désert où passa ma maîtresse, Ne
m’attendiez-vous pas? Ah!
Laissez-les couler, elles me sont bien chères, Ces larmes
que soulève un cœur encore blessé! Ne les
essuyez pas, laissez sur mes paupières Ce voile du
passé! Je ne viens
point jeter un regret inutile Dans l’écho
de ces bois témoins de mon bonheur. Fière est
cette forêt dans sa beauté tranquille Et fier aussi
mon cœur. Que celui-là
se livre à des plaintes amères Qui
s’agenouille et prie au tombeau d’un ami. Tout respire
en ces lieux; les fleurs des cimetières Ne poussent
point ici. Voyez! La
lune monte à travers ces ombrages; Ton regard
tremble encore, belle reine des nuits, Mais du
sombre horizon déjà tu te dégages Et tu
t’épanouis. Ainsi de
cette terre, humide encore de pluie, Sortent, sous
tes rayons, tous les parffums du jour; Aussi calme,
aussi pur, de mon âme attendrie Sort mon
ancien amour. |
DĨ
VÃNG Alfred de Musset Ta muốn khóc to lên, nhưng lòng còn sợ Hồn sẽ đau nếu mơ gặp lại người. Cõi thần tiên muôn đời ôi nấm mộ Yêu dấu và như quên lãng từ lâu Nơi an nghỉ một thiên sầu kỷ niệm! Sao ngươi sợ niềm cô đơn trước mặt, Bạn lòng ơi sao mãi nắm tay ta? Con đường đó đã nằm trong tâm thức Ta đi về như bám dấu chân quen. Kìa đồi cao, kìa thạch thảo đơm bông Và những bước ngọc ngà trên cát lặng. Cõi tình ái âm vang đầy khắp chốn Đôi tay người quyện lấy cả hồn ta. Kìa thông xanh, xanh một màu ảm đạm Lưng đèo sâu mệt mỏi uốn quanh co. Những bè bạn của một thời hoang dại, Tiếng thì thầm ru ngủ những ngày xanh. Kìa những lùm cây, nơi cả tuổi thơ Như chim hót reo vang cùng tiếng bước, Chờ đợi ta không Những chốn thiên thần, Sa mạc đẹp nơi người tình ta đến? Hãy cứ chảy hỡi những giòng nước mắt, Giọt lệ thân yêu như giòng máu con
tim! Đừng lau khô, cứ để lại trên mi Chiếc khăn trắng của những ngày dĩ
vãng! Ta không đến để buông lời nuối tiếc Giữa âm vang của rừng núi nơi nầy Từng chứng kiến thiên đường ta đã mất. Cánh rừng đó trong kiêu sa trầm lặng Người kiêu sa cũng như trái tim ta. Người khách lạ đang than dài thở vắn Qùy nguyện cầu bên ngôi mộ người thân. Nơi chốn đó cảnh cùng người đều thở, Hoa nghĩa trang không hé nụ bao giờ. Kìa trăng lên xuyên qua từng khóm lá; Ngươi vẫn còn run, hoàng hậu của màn
đêm, Từ chân trời đen ngươi đã hiện ra Đẹp diêm dúa như hoa vừa hé nụ. Dưới ánh nguyệt, sau cơn mưa chiều mới
dứt Mùi hương lừng từ đất ẩm xông lên; Và tự hồn ta diệu vợi cũng trở về Tình yêu cũ tinh khôi và bình thản. |