Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Lương Tấn Lực

Licence d’Enseignement en Littérature Française, Université de Saïgon

Licence d’Enseignement en Philosophie Occidentale, Université de Saïgon

Nói chung bài thơ nói lên tâm trạng đau khổ của chính tác giả vì thầm yêu một người đàn bà đã có chồng, một người đàn bà mà tên tuổi vẫn còn là một bí mật, mặc dù một số người cho rằng đó là Marie Mennessier, con gái của Charles Nodier, số người khác lại có những giả thuyết khác. Bài thơ mang hình thức của những lời tự thú âm thầm đối với người đọc liên quan đến cái bí ẩn đau thương trong cuộc đời của ông : một tình yêu dấu kín đối với một người đàn bà không ai được biết.  Ông thể hiện ở đây một kinh nghiệm đau thương của đam mê dưới hình thức  trữ tình  và cũng chính là thể hiện cái tôi lãng mạn, cảm xúc cá nhân về một định mệnh khắt khe nào đó.  Những kẻ thất vọng nhiều nhất cũng chính là những tiếng ca hay nhất.  Nỗi đau khổ quá lớn đến độ như phủ lên toàn bộ cuộc đời của thi nhân một màu tang tóc. Như đối tượng của định mệnh, nhà thơ tự giam mình trong truyền thống phủ phục tuyệt đối.  Người đàn bà ấy thuộc về một thế giới khác, thế giới của lý tưởng ngoài tầm tay với.


 

SONNET D’ARVERS

Félix Arvers

Mon âme a son secret, ma vie a son mystère
Un amour éternel en un moment conçu:
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire,
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.

Hélas! j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses côtés et pourtant solitaire ;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.

Pour elle, quoique Dieu l'ait faite douce et tendre,
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.

A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d'elle :
"Quelle est donc cette femme ?" Et ne comprendra pas.

 

 

 

 

 

BÀI THƠ ĐỂ LẠI

Félix Arvers

Hồn u uẩn trong một đời u uẩn

Gặp một lần tình đã hóa trăm năm:

Thôi hãy nín niềm đau trong tuyệt vọng,

Người đâu hay người đã xé tim ta.

 

Ôi! Câm lặng bên người ta cứ bước,

Luôn cận kề nhưng vẫn mãi cô đơn;

Trên trái đất cho đến ngày ta chết,

Chẳng dám xin và chẳng nhận được gì.

 

Dẫu ta biết người dịu hiền khả ái,

Nhưng đường trần người lặng lẽ đâu hay

Đang dày xéo một khối tình dưới gót.

 

Rồi một lúc trong khung đời khắc kỷ,

Đọc thơ ta, thơ đang nói về người,

Nhưng khi hỏi: “Ai người trong thơ đó?”

Ai trong thơ người chẳng biết là ai.

 

** Phiên bản bên dưới đã có từ trước 1975 và được giới trí thức Miền Nam rất mến mộ. Theo anh Nguyễn Ngọc Bội, tác giả phiên bản nầy là nhà văn Khái Hưng trong Nhóm Tự Lực Văn Đoàn.  Phiên bản được ghi lại theo ký ức; độc giả nào thấy có sai lệch gì xin vui lòng chỉ giáo.  

 

Lòng ta chôn một mối tình

Tình trong giây phút mà thành thiên thâu.

Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu,

Mà người gieo thảm như hầu không hay.

Hỡi ơi người đó ta đây,

Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân;

Dẫu ta đi trọn đường trần,

Tuyệt nhiên dễ dám một lần hé môi.

Người dù ngọc thốt hoa cười

Nhìn ta như thể nhìn người không quen.

Đường trần lẵng lặng bước tiên

Ngờ đâu chân đạp lên trên mối tình.

Một lần tiết liệt đoan trinh,

Xem thơ mà biết có mình ở trong.

Lạnh lùng lòng thử hỏi lòng

“Người đâu ta ở mấy vần thơ đây?”

Khái Hưng