Les
Plus Beaux Poèmes Romantiques Traducteur: Đông Yên Lương Tấn Lực License d’Enseignement en Littérature
Française License d’Enseignement en Philosophie
Occidentale Musset là
nhà văn Pháp mà tác phẩm kịch nghệ có thể được coi như là đóng góp lớn nhất
và thành công nhất cho sân khấu lãng mạn Pháp. Bài thơ ám chỉ những sợ hãi mà chính ông và
bạn bè ông cảm nhận khi nghĩ đến cuộc hành trình về lại quê hương của mối
tình ngày cũ, tức Fontainebleau. Ngược lại Musset từng nhiều lần khơi lại
hạnh phúc mà ông đã đón nhận trong khung trời đó : Điều đó chứng tỏ rằng trong khung trời đó,
tình yêu cũ vẫn còn sống và tiếp tục phai tàn. Con người quên đi sự già nua và tìm lại
những tháng ngày son trẻ. Thế rồi bất
hạnh lại đến với tất cả những ai tìm thấy trong kỷ niệm tình yêu một bằng
chứng của hư vô và đau khổ của con người.
Không phải Musset không nhận thấy thời gian trốn chạy. Ông biết rằng không có gì trường cửu trên
thế gian và nhất là tình yêu rắn độc.
Ông ý thức sâu sắc chiều dài bất tận
của thiên nhiên, thứ thiên nhiên đã không hề thay đổi trong suốt quá
trình bảy năm từ khi chia tay người tình. |
||
SOUVENIR
Alfred de Musset II Oui, sans doute,
tout meurt ; ce monde est un grand rêve, |
NIỆM
KHÚC 2 Alfred de Musset Vâng, chắc chắn chúng ta đều phải
chết, Cõi đời nầy là một giấc Nam Kha, Là cây sậy sẽ thoát tầm tay với Cuốn bay đi khi gió lốc bùng lên. Vâng, cả những nụ hôn đầu, Những thề non hẹn biển Mà trên đời hai kẻ đã trao nhau, Trên tảng đá phủ đầy bao cát bụi, Dưới thân cây bị gió đánh trơ cành. Tất cả sẽ chết đi, như côn trùng dưới
gót, Hoa trong tay, chim muông ở trên cành, Nguồn nước cạn nơi bóng hình dao động, Dấu bàn chân xóa dọc lối đi về, Ta đã thấy rụng rơi nhiều thứ khác, Trong nắng trời, ngoài bọt sóng, cỏ
cây, Nhiều thứ khác ra đi, ngoài hương ngát Của hoa hồng và tiếng hát chim
muông. Ta đã ngắm những hình hài tang tóc Hơn đáy mồ Juliette chôn thân, Hơn ly rượu Roméo mời uống Mừng thiên thần bóng tối lúc nâng ly. Ta đã thấy người tình yêu dấu nhất Đã biến thành nấm mộ trắng như vôi, Nấm mộ sống với mịt mùng cát bụi Nơi chôn thân bao yêu dấu đời mình, Tình yêu cũ mà trong đêm thăm thẳm Chúng ta từng ôm ấp tận trong tim! Đó không phải chỉ một đời đã chết Mà, than ôi, một thế giới phai tàn! Nếu sấm sét xuống đầu ta đi nữa: Kỷ niệm kia không thể mất bao giờ! Như thủy thủ đắm tàu trong bảo tố Ta bám vào dĩ vãng để buông trôi. Ta chỉ nói: “Chốn nầy, năm tháng đó, Ta được yêu, yêu, em thuở ấy diễm
kiều.” Kho tàng đó trong hồn ta vĩnh cửu, Ta chôn sâu và mang đến tận Trời. |