Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Lương Tấn Lực

Licence d’Enseignement en Littérature Française, Université de Saïgon

Licence d’Enseignement en Philosophie Occidentale, Université de Saïgon

Theo nhà thơ, bảo vật thực sự của con người là tuổi thanh xuân, đoạn đời còn lại của chúng ta chỉ là những mùa đông.  Nhà thơ như bị choáng ngợp bởi sự trốn chạy của thời gian, nỗi ám ảnh sâu xa của con người thế kỷ.  Nhưng ông vẫn muốn chiến thắng cái chết nhờ vào sự bất diệt của sự nghiệp thi ca của mình.  Do đó, chủ đề chính của ông là hoài bão  bất tử, chủ đề mà người ta tìm lại được trong những tập thơ cuối cùng được xuất bản trước khi ông chết, trong đó có bài Pour Hélène.  Ronsard năm mươi tư tuổi khi gặp Hélène duyên dáng và xinh đẹp, người hầu của Hoàng hậu Catherine de Médicis.  Hélène vừa mất người hôn thê trong chiến tranh.  Vì thế Hoàng hậu muốn mời “ông hoàng của các nhà thơ” vinh danh phẩm giá và sắc hương của nàng hầu danh dự của mình. Chủ đề chính của ông là sự trốn chạy của thời gian.  Xuyên suốt bài thơ, Ronsard minh họa người đàn bà nầy với những nét tích cực, ông gợi lên sắc đẹp của đối tượng trong thời xuân xanh.  Vào thời điểm đó, nàng hãy còn đẹp trong mắt của Ronsard nhưng khi thời gian qua đi, nhan sắc sẽ tàn phai.


 

POUR HÉLÈNE

Pierre de Ronsard

Quand vous serez bien vieille, au soir, à la chandelle,

Assise auprès du feu, dévidant et filant,

Direz chatant mes vers, et vous esmerveillant:

Ronsard me celebroit du temps que j’estois belle.

 

Lors vous n’aurez servante oyant telle nouvelle,

Desja sous le labeur à demy sommeillant,

Qui au bruit de mon cœur ne s’aille reveillant,

Benissant vostre nom de louange immortelle.

 

Je seray sous la terrre, et, fantosme sans os,

Par les ombres myrteux je prendray mon repos;

Vous serez au foyer une vieille accrupie,

 

Regrettant mon amour et vostre fier desdain.

Vivez, si m’em croyez, n’attendrez à demain;

Cueillez dès aujourd’jui les roses de la vie.

 

(Texte originel)

 

 

 

MỘNG NGÀY XANH

Pierre de Ronsard

Khi em già, một chiều bên ngọn nến,

Bên bếp lò ngồi tháo chỉ xe dây,

Em sẽ bảo khi đọc thơ ta viết:

Thuở vàng son Ronsard đắm say ta

 

Đến lúc đó nô tỳ em cũng chẳng

Buồn nghe em vì mệt ngủ lâu rồi,

Không buồn thức khi trái tim ta đập

Đọc tên em với suy tụng ngàn đời.

 

Xương cốt rục làm ma trong lòng đất,

Thân ta chôn dưới những bóng hải đào;

Và lúc đó, em,  cụ già co ro bên bếp sưởi,

Tiếc tình ta và tiếc thuở kiêu sa.

 

Sống, tin ta, hái hôm nay đừng đợi

Những nụ hồng tươi thắm của ngày xanh.