Les
Plus Beaux Poèmes Romantiques Traducteur: Đông Yên Lương Tấn Lực Licence d’Enseignement en Littérature
Française, Université de Saïgon Licence d’Enseignement en Philosophie
Occidentale, Université de Saïgon Chủ đề
chính của bài thơ là nỗi u hòai thường gặp trong thi ca khi người ta gợi lại
dĩ vãng. Nhưng có sự đổi mới ở đây khi
tác giả đưa vào một tư tưởng hiện đại: tư tưởng cho rằng tình yêu đã qua luôn
luôn tồn tại, vì nó vĩnh viễn được các thi nhân ca ngợi. Điều đó có nghĩa là chủ đề thi ca gồm ba
yếu tố: -
Hoài
niệm về một tình yêu đã mất, -
Một
cảm thức lạc quan, một hi vọng tự nhiên, và -
Khả
thể vĩnh cửu nơi những gì đã qua đi nhờ vào thi ca. Dĩ nhiên,
không gian ban đầu có vẻ buồn bã, sự hoài niệm của tác giả chiếm ngự chúng
ta, nhưng một cảm thức mơ hồ trong các điệp khúc bình dị lại gợi lên một
tương phản nào đó. Tình yêu qua đi,
những đôi tình nhân cuối cùng phải chia lìa, nhưng tư tưởng hủy diệt được tác
giả loại bỏ. Em thấy không, ta đã chẳng hề quên.. Nghĩa là dĩ
vãng tồn tại dưới một hình thức nào đó vì nhà thơ không bao giờ quên nó. |
||
LES
FEUILLES MORTES Jacques Prévert Oh ! je
voudrais tant que tu te souviennes |
NHỮNG
CHIẾC LÁ VÀNG Jacques Prévert Ôi ta ước, ước
rằng em nhớ mãi Những ngày vui
mình đã có bên nhau. Vào thuở ấy
đời còn vui biết mấy, Trời sáng hơn
trời của hôm nay. Những lá úa tự
gom mình trong xẻng. Em thấy không,
ta đã chẳng hề quên.. Những lá úa tự
gom mình trong xẻng, Cũng như bao
kỷ niệm lẫn tiếc thương Theo gió bấc
cuốn bay đi biền biệt Giữa màn đêm
của giá lạnh lãng quên. Em thấy không,
muôn đời ta vẫn nhớ Bản tình ca em
hát để ta nghe. [Điệp khúc] Bài hát đó tựa
hồ như hai đứa. Em yêu ta và
ta cũng yêu em Hai đứa đã đi
về chung một lối, Em yêu ta và
ta đã yêu em. Nhưng cuộc
sống lại tách rời hai đứa, Giết tình yêu
mà chẳng nói một lời Rồi biển cả
lại xóa nhòa trên cát Dấu bàn chân
của những kẻ chia lìa. Những chiếc lá
tự gom mình trong xẻng, Cũng như bao
kỷ niệm lẫn tiếc thương Nhưng tình ta
trung thành và câm nín Vẫn cười tươi
và vẫn cám ơn đời. Em diễm tuyệt
ta yêu em tha thiết. Làm sao ta lại
có thể quên em? Vào thuở ấy
đời còn vui biết mấy, Trời sáng hơn
trời của hôm nay. Em là bạn, bạn
hiền yêu dấu nhất Nhưng ta đây chỉ
còn biết tiếc thương Và bài hát mà
ngày xưa em hát, Ta sẽ nghe,
nghe mãi đến muôn đời! |