Stopping by Woods
on a Snowy Evening
(
Dừng
Chân ven Rừng một Chiều Tuyết Phủ
)
Robert Frost
(Phần
lớn nội dung bên dưới dựa vào một bài nghị luận văn chương bằng tiến Anh mà tôi đệ nạp khi theo
học chương trình cử nhân tại Đại Học Cal State University of Long Beach. Bài luận văn nầy nhận điểm “A!”, trong khi hệ thống điểm Hoa Kỳ
chĩ có "A", "A+" hoặc "A-" mà thôi.)
Bối cảnh bài thơ vẫn là New England, nhưng những
chi tiết đưa ra không chĩ nhằm mục đích minh họa. Bối cảnh, nhân vật, và phối trí dàn dựng
bài thơ chủ yếu là phương tiện truyền tải những tri giác của Robert Frost về
cuộc đời. Trong “
Stopping by
Woods on a Snowy Evening
”, nhà thơ hóa dạng các chi tiết vật lý thành một dạng trầm tư về sự
căng thẳng nào đó mà con người thường cảm nhận giữa trách nhiệm cuộc sống và
quyến rủ sâu thẳm của cái chết, giữa con vật và kẻ siêu nhân, giữa thiên
nhiên hữu hình và nhản giới xa xăm trừu tượng siêu hình. Khi con ngựa giật nhẹ chuông cương, chúng ta
được nhắc nhở rằng con người đang đối diện với một chủ đề phổ quát và mặt
khác với một khoảnh khắc lặng yên của thiên nhiên hữu hình hữu hạn. Trong số những ưu tư hàng đầu trong thi ca
của Frost phải kể đến sự mong manh của cuộc đời, những hậu quả trong việc
chối bỏ hay chấp nhận những điều kiện của đời mình, những dục vọng khôn
nguôi, những vấn nạn trong duy trì tình nghĩa vợ chồng, nỗi lo sợ cô đơn và
hiu quạnh, những thay đổi tất yếu, những dằn vặt giữa xã hội và cá nhân, giữa
truyền thống và thực tại. Đoạn kết của bài thơ cơ hồ như gợi lên hình ảnh của
một lữ hành bị định mệnh bắt mãi mãi đi về phía trước, một dạng “Homo Viator” của Gabriel Marcel, một
triết gia đồng thời là nhà siêu hình học hàng đầu của Pháp. Những chiều không gian trong bài thơ chính
là những hướng trình tâm linh của một tín đồ hành hương về nơi vô tận. Bài thơ như một tiếng gọi về một hoài vọng
xa xăm mơ hồ, đối ngược với hiện tượng bình lặng và ổn định của những giá trị
bình lặng và ổn định quen thuộc mà con người trông cậy vào đó để tồn tại.
**
Thật khó tưởng tượng
một bài bình nào ngắn gọn, bình dị, chặt
chẽ, sâu sắc hơn thế! Tiếng Việt quả
thật đã được tác giả sử dụng
đạt đến mức vi diệu. Quý vị hãy
thử đọc thêm lần nữa xem sao. Còn tôi đã
đọc hàng chục lần rồi, lần nào cũng
đều thấy hay y như lần đầu ! - TS Hoàng Anh Dũng
|
|||
Stopping
by Woods on a Snowy Evening
Robert Frost
Whose woods these are I think
I know.
His house is in the village,
though;
He will not see me stopping
here
To watch his woods fill up
with snow.
My little horse must think it
queer
To stop without a farmhouse
near
Between the woods and frozen
lake
The darkest evening of the
year.
He gives his harness bells a
shake
To ask if there is some
mistake.
The only other sound’s the
sweep Of easy wind and downy flake.
The woods are lovely, dark and
deep, But I have promises to keep,
And miles to go before I
sleep,
And miles to go before I sleep. |
Dừng
Chân ven Rừng một Chiều Tuyết Phủ Đông Yên
Rừng trước mặt thuộc về ai ta
biết.
Nhà chủ nhân ở mãi tận trong
làng;
Ông đâu biết có ta đang dừng
lại
Để nhìn rừng phủ kín tuyết
đang rơi.
Con ngựa nhỏ cũng dường như tự
hỏi
Sao lại dừng trong chiều vắng
cuối năm
Khi phía trước không nhà không
trang trại
Từ khu rừng đến hồ nước đóng
băng.
Nó giật nhẹ chuông cương như
muốn hỏi
Phải chăng đây là lầm lẫn nào
chăng.
Lời hồi đáp là gió ngàn đang
thổi
Là mênh mông tuyết phủ xuống
bốn bề.
Rừng khả ái, âm u và thăm
thẳm,
Nhưng ta còn những hứa hẹn
phải đi,
Trước khi ngủ, một hành trình
vô tận,
Một hành trình vô tận sẽ phải
đi. |