Người Khách Tháng Mười Một

My November Guest


Robert Frost

Người khách Tháng Mười Một không ai khác hơn là một trong những người tình đã đi qua cuộc đời của nhà thơ.  Thời điểm lựa chọn là một tháng cuối thu, một biểu tượng quen thuộc nhằm minh họa hữu hiệu một trạng thái tâm hồn không mấy bình yên và tươi thắm như của những ngày hè nắng ấm. Nét độc sáng của bài thơ đi đến từ hai hiện tượng mâu thuẫn giữa một bên là thiên nhiên ảm đạm của những cơn mưa vào thu, của cây cỏ tiêu điều trơ trọi, của mặt đất bạc màu vắng tiếng chim muông và bên kia là nỗi ấm áp mà nhà thơ tìm được trong tâm hồn khi có sự hiện diện của người tình bên cạnh.  Phải chăng chỉ trong không gian tàn thu đó con người mới đánh giá được hạnh phúc qua tình yêu mà họ đang trao  nhau, một thứ hạnh phúc giúp con người vượt lên khỏi không gian và thời gian vật lý để cùng tìm về một thiên đường chủ quan khép kín, một dự phóng tâm lý có khả năng nối dài và căng rộng không gian của ước mơ và hi vọng.

 

My November Guest

Robert Frost

My Sorrow, when she's here with me,
Thinks these dark days of autumn rain
Are beautiful as days can be;
She loves the bare, the withered tree;
She walks the sodden pasture lane.

Her pleasure will not let me stay.
She talks and I am fain to list:
She's glad the birds are gone away,
She's glad her simple worsted grey
Is silver now with clinging mist.

The desolate, deserted trees,
The faded earth, the heavy sky,
The beauties she so truly sees,
She thinks I have no eye for these,
And vexes me for reason why.

Not yesterday I learned to know
The love of bare November days
Before the coming of the snow,
But it were vain to tell her so,
And they are better for her praise
.

Người Khách Tháng Mười Một

Đông Yên

Niềm sầu muộn, khi có em bên cạnh,

Nghĩ những ngày u ám của mưa thu

Rồi cũng đẹp như bao ngày tháng khác.

Em thường yêu cây lá úa trơ cành.

Đường cỏ ướt trên lối về em bước.

 

Nghe em nói hồn ta như lịm ngủ.

Nhìn em vui tim ta bỗng rộn ràng.

Em rất thích chim muông không còn nữa

Áo màu lam dung dị của ngày nào

Giờ đã bạc với những làn sương mỏng.

 

Cây trơ trọi tiêu điều trời trĩu nặng

Đất bạc màu; những vẻ đẹp theo em

Đẹp thực sự nhưng sao ta chẳng thấy

Đó vì sao em lại trách cứ ta.

 

Không phải đợi hôm qua ta mới biết

Yêu những ngày Tháng Mười Một hoang vu

Trước khi đến những ngày đông tuyết phủ,

Nhưng đâu cần phải nói thế với em

Ngày tháng đó với em là tất cả.

 

 

 

.


Trích từ Tuyển Tập Thi Ca Anh Mỹ
Đang lưu hành trên Amazon và Barnes & Noble