Gặp Gỡ và Chia Tay
Meeting And Passing
Robert Frost
Giao
thoa của hiện hữu thường biểu tượng
cho những hình thái dự phóng mà con người mang theo khi
luân lưu trong cuộc sống.
Bị đặt trong một hoàn cảnh giới hạn
nhất định nào đó, những dự phóng đó
đôi khi có thể chỉ là những bước đi phù
phiếm nhất thời của tâm hồn đối
trước một hình bóng giai nhân phía trước. Hình bóng
đó có thể là duyên do của những mối tình sắp
đến, nhưng có thể rồi sẽ cũng qua
đi như bao thứ khác trên đời. Thái độ hờ hững của
hai nhân vật trong bài thơ mang đến cho độc giả
một cảm thức xa lạ và trống vắng, một
thứ không gian của những loài ánh sáng ngược chiều,
những con đường thẳng đi về những
hướng khác nhau, những tình cảm không được
giải bày đầy đủ trước khi quay mặt
ra đi. Đó là thứ hiện
hữu chưa bắt đầu đã chấm dứt, một
thứ hiện tại vội vã quay đi về quá khứ,
một thứ tương lai tắt vội khi đôi mắt
giai nhân quay sang vùng cát bụi.
Ngay cả ngôn ngữ mà hai người trao đổi
với nhau cũng không được ghi lại vì có lẽ
đó là thứ ngôn ngữ chưa kịp thốt lên đã
vội vàng tan biến. Khi chiếc dù triệt tiêu đi hàng
số lẽ trong chuỗi số tượng trưng cho dự
phóng tâm hồn của nhà thơ, bước đi phù phiếm
trong tâm tưởng của hai người cũng chấm
dứt từ đó để trở về với những
con số nguyên trơ trọi, tạo nên hai hình ảnh
đơn độc của một thế giới dửng
dưng vô cảm. Bài thơ
được cấu trúc trên sự dung dị tuyệt
đối, xử dụng ngôn từ vừa đủ
để truyền tải chiều sâu thăm thẳm trong
tư duy hàn lâm của nhà thơ pha lẫn trong lối hành
văn mộc mạc của tự truyện.
Meeting And Passing Robert Frost
As I went down the hill along
the wall |
Gặp Gỡ
và Chia Tay Đông Yên Từ đỉnh dốc ven theo tường
đi xuống Tôi nghiêng người tựa cổng
để trông ra Bỗng quay vội khi em vừa xuất
hiện Ngược lên đồi . Ta gặp gỡ.
Thế nhưng Ngày hôm đó chỉ in trên cát hạ Dấu bàn chân lớn nhỏ tựa hồ
như Chúng ta vẽ chưa là hai hiện hữu Nhưng đã hơn là một. Chiếc dù em Trong một thoáng triệt tiêu hàng số lẽ. Và trong suốt thời gian ta trò chuyện Dường như em đang dõi mắt mỉm
cười Khi thoáng hiện một cái gì dưới
cát (Ô, chẳng sao ta không chút chạnh lòng!) Tôi sau đó ngược đường
em đã bước Em ngược
đường tôi đã bước đi qua. |
.