Những Cây Bu Lô
BIRCHES
Chủ đề của bài
thơ đến từ một hoài vọng của tác giả
về thời thơ ấu, khi còn rong chơi và đu
lượn trên những cây bu lô trong những ngày bão tuyết. Nhưng chủ đề đó
dường như không giới hạn ở động
tác lên cao và xuống thấp như chủ đề thông
thường nói đến những thăng trầm của
cuộc sống. Sức mạnh
của bài thơ đến từ những động lực trái ngược
nhau: chân lý và tưởng tượng, đất và trời,
cụ thể và trừu tượng, lý trí và bản
năng, thoát ly và thực tại. Bên dưới, chúng ta có mặt
đất, chúng ta có thế giới của những ngọn
cây, và bên trên, chúng ta có sự chuyển động giữa
hai thái cực đó, như sự căng thẳng cố hữu
thường hằng nơi cảm thức của nhà
thơ, phản phất triết lý của Friedrich Nietzsche
nói về sự căng thẳng giửa con vật và kẻ
siêu nhân. Trong hoàn cảnh giới
hạn của mình, con người như bị chôn chặt
vào một thứ chân lý không thể thay đổi, đó là
mặt đất, và đó cũng chính là nơi sinh thành của
sự sống và tình yêu.
Nhưng con người cũng còn bị thôi thúc bởi
một tiếng gọi xa xăm của kẻ siêu nhân, một
thứ nhản giới siêu hình nhằm thoát ly ra khỏi những
nhọc nhằn hay khó khăn của cuộc sống. Phải thoát ly, ít nhất là một
lần, dù chỉ để rồi phải về lại với
thân phận cố hữu của mình. Niềm mơ ước đó
càng trở nên dằn vặt hơn khi con người đã “mỏi mòn suy tưởng, và cuộc
đời như một đám rừng hoang.” - Đông Yên
BIRCHES Robert Frost
When I see
birches bend to left and right |
Những
Cây Bu Lô Robert Frost Khi thấy những bu lô rạp mình trái phải Giữa những hàng cây thẳng đứng
âm u, Tôi muốn nghĩ đứa trẻ nào
tinh nghịch. Nhưng làm sao đè bẹp những thân
cây Như mưa đá. Thường chúng ta phải thấy Đá trải đầy trong nắng sớm
mùa đông Lúc mưa dứt. Chúng va nhau lách cách Khi gió lên, và lấp lánh muôn màu Từ vạn mảnh long lanh vừa mới vỡ. Rồi nắng lên lớp áo kiếng tan dần Chảy tung tóe trên đất đầy
tuyết phủ - Nhìn kiếng vỡ tan đi theo từng cụm Như đang trông sụp đổ nóc lâu
đài. Cây trĩu gục lên hàng dương xỉ
úa Cúi thấp đầu nhưng không gãy
ngang thân Cúi thấp mãi không bao giờ đứng
dậy: Cong thân trơ phơi bóng đó giữa rừng Lá quét đất hàng bao năm sau đó Như trên tay trên gối tóc buông chùng Những cô gái vẫn ngồi phơi trong
nắng. Tôi ước thấy đứa trẻ
nào tinh nghịch Uốn thân cây khi ra đón bò về, Nhưng Sự Thật đó là do mưa
đá – Xa thị thành nên không biết chơi banh Nên đứa trẻ một mình đông
sang hạ Tìm nguồn vui với những thứ
chung quanh. Từng cây một trong hàng cây của bố Nó ghì cây và nhảy cưỡi lên trên Tiếp tục đến khi không còn sức
bật, Không nhấp nhô và chinh phục mới ngừng. Nó đã học rằng không nên đến
sớm Và không ghì bẹp đất cả thân cây Nó luôn giữ thăng bằng và cẩn thận Trèo lên theo những nhánh ở trên cao Với khổ nhọc như rót từng
giọt nước Vào ly đầy và nước sắp tràn
ly. Nó vun vút lao mình về mặt đất, Với đôi chân đạp gió mở
đường bay. Tôi cũng đã trèo bu lô thuở trước. Và bây giờ mơ sống lại như
xưa. Đó là lúc đã mỏi mòn suy tưởng Và cuộc đời như một
đám rừng hoang Mặt cháy nám và phủ đầy mạng
nhệnh Rách tung ra và nước mắt đầm
đìa Ôm mặt khóc vì cành cây quất phải. Tôi muốn được bay lên trong một
lúc Và trở về để rồi lại
bay lên. Xin định mệnh đừng hiểu
lầm ta nhé Hãy cho ta một nửa những điều
mơ Và vĩnh viễn cuốn ta đi biền
biệt. Tôi không biết nơi nào hơn trái đất Chốn sinh thành duy nhất của tình
yêu. Tôi muốn bước - dùng bu lô để
bước Lên tận trời theo những nhánh nâu
đen Vươn ra thẳng từ thân cây tuyết
trắng Leo đến khi cành thôi đứng thẳng
đầu Và cúi xuống trả tôi về mặt
đất. Hồn ngây ngất lên cao và xuống thấp. Không gì bằng đu lượn với
bu lô. |
.