Những Cây Bu Lô

BIRCHES

Chủ đề của bài thơ đến từ một hoài vọng của tác giả về thời thơ ấu, khi còn rong chơi và đu lượn trên những cây bu lô trong những ngày bão tuyết.  Nhưng chủ đề đó dường như không giới hạn ở động tác lên cao và xuống thấp như chủ đề thông thường nói đến những thăng trầm của cuộc sống.  Sức mạnh của bài thơ đến từ những  động lực trái ngược nhau: chân lý và tưởng tượng, đất và trời, cụ thể và trừu tượng, lý trí và bản năng, thoát ly và thực tại. Bên dưới, chúng ta có mặt đất, chúng ta có thế giới của những ngọn cây, và bên trên, chúng ta có sự chuyển động giữa hai thái cực đó, như sự căng thẳng cố hữu thường hằng nơi cảm thức của nhà thơ, phản phất triết lý của Friedrich Nietzsche nói về sự căng thẳng giửa con vật và kẻ siêu nhân.  Trong hoàn cảnh giới hạn của mình, con người như bị chôn chặt vào một thứ chân lý không thể thay đổi, đó là mặt đất, và đó cũng chính là nơi sinh thành của sự sống và tình yêu.  Nhưng con người cũng còn bị thôi thúc bởi một tiếng gọi xa xăm của kẻ siêu nhân, một thứ nhản giới siêu hình nhằm thoát ly ra khỏi những nhọc nhằn hay khó khăn của cuộc sống.  Phải thoát ly, ít nhất là một lần, dù chỉ để rồi phải về lại với thân phận cố hữu của mình.  Niềm mơ ước đó càng trở nên dằn vặt hơn khi con người đã “mỏi mòn suy tưởng, và cuộc đời như một đám rừng hoang.” - Đông Yên

BIRCHES

Robert Frost

When I see birches bend to left and right
Across the lines of straighter darker trees,
I like to think some boy’s been swinging them.
But swinging doesn’t bend them down to stay
As ice storms do. Often you must have seen them 
Loaded with ice a sunny winter morning
After a rain. They click upon themselves
As the breeze rises, and turn many-colored
As the stir cracks and crazes their enamel.
Soon the sun’s warmth makes them shed crystal shells 
Shattering and avalanching on the snow crust—
Such heaps of broken glass to sweep away
You’d think the inner dome of heaven had fallen.
They are dragged to the withered bracken by the load,
And they seem not to break; though once they are bowed
So low for long, they never right themselves:
You may see their trunks arching in the woods
Years afterwards, trailing their leaves on the ground
Like girls on hands and knees that throw their hair
Before them over their heads to dry in the sun.
But I was going to say when Truth broke in
With all her matter of fact about the ice storm,
I should prefer to have some boy bend them
As he went out and in to fetch the cows—
Some boy too far from town to learn baseball,
Whose only play was what he found himself,
Summer or winter, and could play alone.
One by one he subdued his father’s trees
By riding them down over and over again
Until he took the stiffness out of them,
And not one but hung limp, not one was left
For him to conquer. He learned all there was
To learn about not launching out too soon
And so not carrying the tree away
Clear to the ground. He always kept his poise
To the top branches, climbing carefully
With the same pains you use to fill a cup
Up to the brim, and even above the brim.
Then he flung outward, feet first, with a swish,
Kicking his way down through the air to the ground.
So was I once myself a swinger of birches.
And so I dream of going back to be.
It’s when I’m weary of considerations,
And life is too much like a pathless wood
Where your face burns and tickles with the cobwebs
Broken across it, and one eye is weeping
From a twig’s having lashed across it open.
I’d like to get away from earth awhile
And then come back to it and begin over.
May not fate willfully misunderstand me
And half grant what I wish and snatch me away
Not to return. Earth’s the right place for love:
I don’t know where it’s likely to go better.
I’d like to go by climbing a birch tree,
And climb black branches up a snow-white trunk
Toward heaven, till the tree could bear no more,
But dipped its top and set me down again.
That would be good both going and coming back.
One could do worse than be a swinger of birches.

 

Những Cây Bu Lô

Robert Frost

Khi thấy những bu lô rạp mình trái phải

Giữa những hàng cây thẳng đứng âm u,

Tôi muốn nghĩ đứa trẻ nào tinh nghịch.

Nhưng làm sao đè bẹp những thân cây

Như mưa đá.  Thường chúng ta phải thấy

Đá trải đầy trong nắng sớm mùa đông

Lúc mưa dứt. Chúng va nhau lách cách

Khi gió lên, và lấp lánh muôn màu

Từ vạn mảnh long lanh  vừa mới vỡ.

Rồi nắng lên lớp áo kiếng tan dần

Chảy tung tóe trên đất đầy tuyết phủ -

Nhìn kiếng vỡ tan đi theo từng cụm

Như đang trông sụp đổ nóc lâu đài.

Cây trĩu gục lên hàng dương xỉ úa

Cúi thấp đầu nhưng không gãy ngang thân

Cúi thấp mãi không bao giờ đứng dậy:

Cong thân trơ phơi bóng đó giữa rừng

Lá quét đất hàng bao năm sau đó

Như trên tay trên gối tóc buông chùng

Những cô gái vẫn ngồi phơi trong nắng.

 

Tôi ước thấy đứa trẻ nào tinh nghịch

Uốn thân cây khi ra đón bò về,

Nhưng Sự Thật đó là do mưa đá –

Xa thị thành nên không biết chơi banh

Nên đứa trẻ một mình đông sang hạ

Tìm nguồn vui với những thứ chung quanh.

Từng cây một trong hàng cây của bố

Nó ghì cây và nhảy cưỡi lên trên

Tiếp tục đến khi không còn sức bật,

Không nhấp nhô và chinh phục mới ngừng.

Nó đã học rằng không nên đến sớm

Và không ghì bẹp đất cả thân cây

Nó luôn giữ thăng bằng và cẩn thận

Trèo lên theo những nhánh ở trên cao

Với khổ nhọc như rót từng giọt nước

Vào ly đầy và nước sắp tràn ly.

Nó vun vút lao mình về mặt đất,

Với đôi chân đạp gió mở đường bay.

 

Tôi cũng đã trèo bu lô thuở trước.

Và bây giờ mơ sống lại như xưa.

Đó là lúc đã mỏi mòn suy tưởng

Và cuộc đời như một đám rừng hoang

Mặt cháy nám và phủ đầy mạng nhệnh

Rách tung ra và nước mắt đầm đìa

Ôm mặt khóc vì cành cây quất phải.

 

Tôi muốn được bay lên trong một lúc

Và trở về để rồi lại bay lên.

Xin định mệnh đừng hiểu lầm ta nhé

Hãy cho ta một nửa những điều mơ

Và vĩnh viễn cuốn ta đi biền biệt.

 

Tôi không biết nơi nào hơn trái đất

Chốn sinh thành duy nhất của tình yêu.

Tôi muốn bước - dùng bu lô để bước

Lên tận trời theo những nhánh nâu đen

Vươn ra thẳng từ thân cây tuyết trắng

Leo đến khi cành thôi đứng thẳng đầu

Và cúi xuống trả tôi về mặt đất.

 

Hồn ngây ngất lên cao và xuống thấp.

Không gì bằng đu lượn với bu lô.

 

 

 

.