Người Già trong Đêm Đông
An Old Man's Winter Night
Robert Frost
** Tưởng niệm các bô lão đã nằm chết hàng loạt trong các Viện Dưỡng Lão giữa mùa đại dịch Coronavirus.
Bài thơ được viết
vào năm 1916 và bối cảnh vẫn là New England. Nhân vật duy nhất là một
người già cô đơn trong căn nhà gỗ giữa
đồng quê mùa đông. Ông
không còn nhớ tại sao mình ở trong căn nhà và cũng
không còn nhận biết mình là ai, nhưng vẫn duy trì sự
hiện hữu đối trước thiên nhiên nghiệt
ngã của mùa đông bên ngoài.
Bài thơ không bao giờ cho biết lý do tại sao nhân
vật lại ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng
đó, chỉ lặp đi lặp lại nỗi cô
đơn gần như tuyệt đối và sự vắng
mặt của con người, sự trốn chạy nào
đó của xã hội đồng loại. Quanh ông chỉ thấy một thế
giới tỉnh vật thuộc về một chiều không
gian hoàn toàn xa lạ với không gian ba chiều mà chúng ta vẫn
sống. Trong chiều không gian
đó hầu như không có tiếng động của con
người, không hồi ức về qua khứ, và ngay cả
một độc thoại cũng không, vì thời gian ở
đó được thu hẹp vào một đêm tuyết
xuống, với những giọt
hơi sương đọng lại trên khung cửa của
những căn phòng trống, và giá băng, cái giá băng của
thế giới bất tri hãi hùng.
Ánh sáng hắt hiu duy nhất không phải đến từ
ngọn đèn hắt hiu vàng vọt mà đến từ tiềm
thức sâu thẳm của một sinh vật đã mất
đi trí nhớ. Nhân vật
được minh họa như một hiện tượng
vong thân, một thuộc tính siêu hình của con người
bị tha hóa đến độ xa lạ với cả
chính mình. Nhân vật vẫn từ
chối buông xuôi và nhất quyết chống chọi với
nỗi sợ hãi của hoàn cảnh và của chính mình,
nhưng đó chỉ là một thứ bản năng chung của
các loài động vật. Căn nhà mục ải, đêm
đông tuyết phủ, nhân vật vong thân lạc loài không
phải là những hiện tượng vật lý
đơn thuần đối với Robert Frost mà chính là
không gian, thời gian và thân phận mong manh yếu đuối
chung của con người, một niềm tin đã mất
nếu thực sự nó có hiện hữu một thời
và mất đi một thời mà chính mình cũng không biết,
một vùng tranh tối tranh sáng giữa cõi sống và cõi chết.