L'Objet d'Art

Jean-Paul Daoust


L'Objet d'Art


A Annie Molin Easseur

 

`On n'est jamais guéri tout à fait d'un mal qu'on a aimé.'

CLÉMENT MARCHANDI

 

«A Montréal' il fait présentement moins deux degrés. Il y a risque de neige en soirée. Habillez-vous chaudement. Des vents de ... ». Elle ferma la radio. Elle passa la main dans ses cheveux noirs qu'elle avait fait teindre la veille, en bas, dans le hall de la station Sherbrooke' où venait d'ouvrir un nouveau salon de coiffure pour hommes et pour femmes. Ainsi, elle n'avait pas eu à sortir et affron­ter une pluie froide. Le coiffeur lui avait aussi coupé et gonflé les cheveux, lui faisant une sorte d'auréole noire qui nimbait ses yeux gris d'un «look très magazine», jugea-t-elle, ce qui l'amusa. Elle avait trente ans et elle était magnifique. Elle le savait. Ce qui donnait un poids encore plus effrayant à sa solitude. Elle alla vers une fenêtre et se colla le nez à la vitre. Il s'y forma une buée qu'elle essuya du revers de la main. Puis, elle admira le pont Jacques-Cartier qui reliait Longueuil à Montréal dans une pose de carte postale. L'après-midi s'estompait dans un temps maussade. Les lueurs roses de la ville devaient commencer à être perçues au loin, à la cam­pagne. Elle aimait ce pont qui semblait si léger, étendu entre le ciel et le fleuve comme un corps heureux. Elle lui tourna le dos et examina son trois-et-demi, sa suite d'hôtel allongée, qui était dans un grand désordre. La routine quoi!......

Tác phẩm nghệ thuật

'Không bao giờ hoàn toàn chửa trị được nếu nguyên nhân là là một nỗi khổ mà người ta đã yêu mến.'

CLÉMENT MARCHANDI

 

"Tại Montréal nhiệt độ hiện thời là hai độ dưới không độ.  Có nguy cơ có tuyết vào buổi tối. Xin hãy mặc ấm.  Gió thổi ...".  Cô tắt radio.  Cô đưa bàn tay vào mái tóc đen mà cô đã nhuộm tối hôm trước, dưới kia, trong khu nhà ga Sherbrooke; người ta mới mở ở đó một tiệm tóc cho đàn ông và đàn bà. Cô lại không phải đi ra ngoài để bị mưa lạnh.  Chủ tiệm cũng đã cắt vá uốn phồng mái tóc của cô lên, khiến nó có vẻ như một loại hào quang đen và làm cho đôi mắt máu xám của cô trông rất giống những hình bìa tạp chí, theo đánh giá của cô, một điều làm cô thích thú. Cô ba mươi tuổi và xinh đẹp lộng lẫy. Cô biết điều đó. Đó chính là điều đưa thêm một sức nặng đáng sợ hơn vào sự cô đơn của cô. Cô đi về phía cửa sổ và dán mủi vào cửa kính, tạo một vùng hơi nước mà cô dùng tay để lau đi.  Kế đó, cô ngắm chiếc cầu Jacques-Cartier nối Longueuil với Montréal trong một tấm bưu ảnh. Buổi xế trưa nhòa đi trong một thời tiết ảm đạm.  Chẳng bao lâu những ánh sáng màu hồng của thành phố sẽ hiện ra ở xa, trên cánh đồng.  Cô yêu chiếc cầu ấy, nó có vẻ rất nhẹ, trải dài giữa bầu trời và dòng sông như một cơ thể thoải mái. Cô quay lưng lại và nhìn căn hộ ngổn ngang ba phòng rưởi nối nhau giống kiểu khách sạn của cô.  Tẻ nhạt quá!  Cô lại đưa tay vào tóc và quay trở lại chiếc cầu và thành phố, điệp khúc dao động hiện đại của kim loại và ánh sáng trong đêm đang......


Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập II"
Có thể đặt mua tại
P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704
Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song
ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net