Into
the Gorge Ron Rash |
||
Into The Gorge -
Ron Rash His GREAT-AUNT had been born on this land,
lived on it eight decades and knew it as well as she knew her
husband and children. That was what she'd always claimed, and could
tell you to the week when the first
dogwood blossom would brighten the ridge, the first blackberry darken
and swell enough to harvest. Then her mind
had wandered into a place she could not follow, taking with it all the people she knew, their names and
connections, whether they still
lived or whether they'd died. But her body lingered, shed of an inner being, empty as a cicada husk. Knowledge
of the land was the one memory that refused to dissolve. During her last
year, Jesse would step off the school bus and see his great-aunt hoeing a
field behind her farmhouse, breaking
ground for a crop she never sowed, but the rows were always straight,
right-depthed. Her nephew, Jesse's father, worked in
an adjoining field. The first few times, he had taken the hoe from her hands and led her back to her house, but
she'd soon be back in the field.
After a while neighbors and kin just let her hoe. They brought meals and checked
on her as often as they could. Jesse always walked rapidly past her field. His great-aunt
never looked up. Her gaze fixed on the hoe blade and the dark soil it
churned, but he had always feared
she'd raise her eyes and acknowledge him, though
what she might want to convey Jesse could not say. Then one March day she disappeared.
The men in the community searched
all afternoon and into evening as the temperature dropped, sleet crackled
and hissed like static. The men rippled outward as they lit lanterns and moved into the gorge. Jesse watched from
his family's pasture as the held flames grew smaller, soon disappearing and reappearing like foxfire, crossing
the creek and then on past
the ginseng patch Jesse helped his father harvest.. … |
Vào Đèo -
Đông Yên Người cô ba đời của ông đã sinh ra
trên đất nầy, sống ở đó tám thập niên và biết về miền đất đó rất rõ như bà
biết rõ về chồng con của bà. Đó là
những gì bà ta luôn luôn tuyên bố, và bà có thể cho bạn biết tuần lễ nào thì
hoa sơn thù du đầu tiên nở trắng trên đỉnh núi, quả mâm xôi đầu tiên sậm màu
và đủ lớn để hái. Thế rồi tâm hồn bà
lại lang thang vào một nơi mà bà không thể đi theo, mang đi với nó tất cả
những người bà biết, tên tuổi và liên hệ của họ, bất luận họ còn sống hay đã
chết. Nhưng thân xác của bà nán lại,
trút bỏ phần hồn bên trong, trống rỗng như xác ve sầu. Ký ức duy nhất còn lưu lại là
những gì bà biết về vùng đất. Trong
năm cuối cùng của bà, Jesse thường ra khỏi xe buýt và nhìn bà cố của ông cuốc
đất phía sau nhà vườn, làm đất cho một vụ mùa mà bà không bao giờ gieo cấy,
nhưng những luống đất thì luôn luôn thẳng tắp, được đào sâu đúng mức. Cháu của bà, tức cha của Jesse, làm ở một cánh đồng kế
cận. Một ít thời gian đầu, ông giậc
lấy cuốc từ tay bà và dẫn bà trở vào nhà, nhưng ngay sau đó bà lại trở ra
vườn. Sau một thời gian, những người
hàng xóm và con cháu cứ để mặc cho bà cuốc.
Họ mang thức ăn và theo dõi bà liên tục. Jesse luôn luôn đi nhanh qua nhà vườn của
bà. Bà cố của ông không bao giờ nhìn
lên. Mắt của bà đăm đăm vào lưởi cuốc
và mảng đất màu nâu mới cuốc lên, nhưng ông luôn luôn sợ bà sẽ ngước mắt nhìn
lên và nhận ra ông, mặc dù ông không thể nói bà muốn truyền đạt điều gì. Sau đó, vào một ngày tháng ba, bà
biệt tăm. Những người trong làng đi tìm
suốt buổi chiều và đến tối khi trời trở lạnh, mưa tuyết rơi lách cách và xào xạc như tiếng máy truyền
hình bị hỏng. Đoàn người thắp đèn và tung ra đi vào đèo. Jesse đứng trên bải
cỏ của nhà để nhìn ra khi những đóm sáng nhỏ dần, lúc tắt lúc hiện như những
đóm lửa trơi, vượt qua con suối và băng qua vườn sâm mà Jesse đã giúp ..............
Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập I" Có thể đặt mua tại P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704 Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net |