L'HÔTE

Albert Camus

 

L'HÔTE

-          Albert Camus

 

L'INSTITUTEUR REGARDAIT les deux hommes monter vers lui. L'un était à cheval, l'autre à pied. Ils n'avaient pas encore entamé le raidillon abrupt qui menait à l'école, bâtie au flanc d'une colline. Ils peinaient, progressant lentement dans la neige, entre les pierres, sur l'immense étendue du haut plateau désert. De temps en temps, le cheval bronchait visiblement. On ne l'entendait pas encore, mais on voyait le jet de vapeur qui sortait alors de ses naseaux. L'un des hommes, au moins, connaissait le pays. Ils suivaient la piste qui avait pourtant disparu depuis plusieurs jours sous une couche blanche et sale. L'instituteur calcula qu'ils ne seraient pas sur la colline avant une demi-heure. Il faisait froid; il rentra dans l'école pour chercher un chandail.

Il traversa la salle de classe, vide et glacée. Sur le tableau noir les quatre fleuves de France, dessinés avec quatre craies de couleurs différentes, coulaient vers leur estuaire depuis trois jours. La neige était tombée brutalement à la mi-octobre, après huit mois de sécheresse, sans que la pluie eût apporté une transition et la vingtaine d'élèves qui habitaient dans les villages disséminés sur le plateau ne venaient plus. Il fallait attendre le beau temps. Daru ne chauffait plus que l'unique pièce qui constituait son logement, attenant à la classe, et ouvrant aussi sur le plateau à l'est. Une fenêtre donnait encore, comme celles de la classe, sur le midi. De ce côté, l'école se trouvait à quelques kilomètres de l'endroit où le plateau commençait à descendre vers le sud. Par temps clair, on pouvait apercevoir les masses violettes du contre­fort montagneux où s'ouvrait la porte du désert.

 

 

Người Khách Trọ

-          Đông Yên

 

Người giáo viên nhìn hai người đàn ông tiến lên về hướng mình.  Một người thì đi ngựa, người kia đi bộ.  Họ chưa đi đến đoạn dốc đứng dẫn tới trường học được xây trên một sườn đồi.  Họ ngừng lại, đi chầm chậm trong tuyết, giữa nững tảng đá, trên vùng mênh mông của cao nguyên sa mạc. Thỉnh thoảng, con ngựa cáu kỉnh thấy rõ.  Người ta chưa nghe thấy điều đó, những người ta thấy lauoofng hơi thở lúc bấy giờ thoát ra từ mủi nó. Ít nhất một trong hai người quen thuộc vùng nầy.  Họ đi theo con đường mòn nhưng đã biến mất từ nhiều ngày dưới một lớp tuyết trắng và dơ bẩn.

Người giáo viên tính rằng họ sẽ lên được ngọn đồi trong vònh nửa tiếng.  trời lạnh; anh đi vào lại trường để kiếm một áo ấm.

 

Anh đi qua lớp học, trống và lạnh giá.  Trên tấm bảng đen, bốn con sông của Pháp, được vẽ với bốn màu phấn khác nhau, chảy về của sông từ ba ngày nay.  Tuyết rơi tầm tã vào giữa thánh Mười, sau tám thánh khô hạn, mà không có một cơn mưa chuyển mùa và gần hai mươi học sinh sống trong những làng rải rác trên cao nguyên không đi đến trường nữa.  Phải chờ đến ngày trời tốt.  Daru không còn sưởi căn phòng duy nhất dùng làm chỗ ở của anh ta, bên cạnh lớp học, và cũng trông ra cao nguyên về phía đông. 

 

Như những cửa sổ của lớp học, một cửa sổ phòng nầy vẫn còn quay về hướng nam.  Về hướng đó, trường học nằm vài kilo-mét  cách vị trí mà cao nguyên bắt đầu đổ xuống phía nam.  Khi trời trong, người ta có thể thấy được những ngọn màu tím của dải hoành sơn, nơi mở ra sa mạc............


Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập I"
Có thể đặt mua tại
P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704
Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song
ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net