Les Cahiers Maudits

Louise Cotnoir

Les Cahiers Maudits

– Louise Cotnoir

 Elle déchire une dernière  page avant de quitter le bar de l’hôtel Lutecia.  Je ne comprends pa pourquoi elle s’acharne ainsi, tous les soirs, à les remplir, à les relire avant de les détruire  systématiquement.  Et le cahier s’appauvrit chaque fois, s’amincit jusqu’à ce qu’elle en sorte un tout neuf de son cartable, pour de nouveau le remplir et le vider, avec méthode, de tous ses feuillets!  Cette enterprise absurde me déconcerte; j’en cherche en vain la raison.  Avec intensité et désespoir, elle recommence ce travail précis.  Comme s’il s’agissait pour elle d’échapper au malheur, au vide.  Quand il pleut, elle boit pour réchauffer ses doigts tremblants.

Elle ne parle à personne durant des jours, des mois.  Un bloc de silence pendant qu’elle noircit les feuilles irrévocablement vouées à la destruction.  Elle se raconte sans dout une vie rêvée, se donne une densité, se figure réelle.  Ou peut-être retaille-t-elle le monde jusq’à ce qu’il lui devienne supportable?  Chose certaine, elle soustrait sans cesse, s’inpatiente devant les déficits.  Elle parle dans sa tête.

Tout celà, je l’imagine,  Je ne sais rien de cette femme, sinon son entêtement  à venir hanter ce bar.  Je l’aperçois, chaque fois penchée sur ses diaboliques cahiers comme sur un nuque en partance, comme pour y poser un baiser.  Je vois l’angle de sa tête quand elle s’incline, presque heureuse.  Son corps famélique n’est pas sans évoquer celui des deportés revenant des camps.  Ses joues creuses m’indiquent qu’elle ne sait pas avoir faim.  Elle sirote longuement cet eternel ballon de rouge qu’elle écarte parfois, un obstacle au texte qu’elle s’acharne à fabriquer et qu’elle anéantit à chaque fois.

-           

 

Những Cuốn Sổ Tay Xấu Số

– Đông Yên

Cô ta xé trang sổ tay cuối cùng trước khi  rời quán của khách sạn Lutecia.  Tôi không hiểu tại sao mỗi tối cô ta lại nhất định phải ráp những trang lại, đọc chúng lại trước khi xé chúng ra một cách hệ thống.  Và cuốn sổ hao mòn dần mỗi lần như thế, mỏng đi cho đến khi cô ta kéo ra từ trong cặp một cưốn sổ còn nguyên vẹn, để rồi lại ráp trang và xé trang một cách bài bản!  Động thái phi lý đó khiến tôi băn khoăn không tìm ra được lý do. Cô ta lặp đi lặp lại tiến trình chính xác đó một cách chăm chú và tuyệt vọng.  Đó tựa hồ như cô cố tránh một tai họa, hư vô. Khi trời mưa, cô uống rượu để sưởi ấm mấy ngón tay run rẩy.

Cô không chuyện trò với ai trong nhiều ngày, nhiều tháng.  Yên lặng kéo dài trong thời gian cô bôi đen những trang giấy sắp bị tiêu hủy vĩnh viễn.  Có lẽ cô đang tự kể lại cho mình một cuộc đời trong mộng, với tất cả cường độ suy tư và tưởng tượng như thực.  Hay có thể cô ta đang diễn đạt thế giới sao cho thế giới đó trở thành dễ sống?  Điều chắc chắn là cô ta không ngừng trừ dần, sốt ruột trước những thâm thủng. Cô đang nói trong đầu.Tất cả những điều đó đều do tôi tưởng tượng.  Tôi không biết gì về người đàn bà đó, ngoại trừ chuyện cô ta luôn luôn lui tới quán nầy.  Tôi đặc biệt lưu ý mỗi lần cô nghiêng người lên những cuốn sổ xấu số của cô ta như nghiêng nhìn từ sau gáy, tựa hồ như muốn để lại một nụ hôn.   Tôi nhìn thấy góc độ của cái đầu của cô khi cô ta nghiêng mình trong trạng thái hầu như hạnh phúc.  Khi thấy thân hình chết đói của cô người ta liên tưởng ngay đến những kẻ đi đày vừa mới ra khỏi trại giam.  Hai má gầy cho thấy rằng cô không biết đói.  Lúc nào cũng thấy cô nhấm cái ly rượu đỏ mà đôi khi cô để qua một bên vì nó che khuất những trang giấy mà cô như chăm chú sáng tác để rồi lại tiêu hủy............


Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập III"
Có thể đặt mua tại
P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704
Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song
ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net