Le
Café des Chasseurs Daniel Boulanger |
||
Le Café
des Chasseurs – Daniel Boulanger Montfavert avait transformé sa cuisine en atelier de
menuiserie et vivait dans son tricycle
d’infirme de guerre. Il ne se
deplacait plus qu’au rez-de-chaussée de sa maison qui donnait sur le cours
Jules-Taupin. L’étage et le grenier
lui servaient de paradis. Il y pensait
toujours et ne pouvait pas s’y rendre.
Quand il avait tourné les bois d’un mobilier de poupée don’t la vente
relayait l’argent de sa pension d’invalidité et qu’il avait donné à manger
aux araignées qu’il élevait dans un buffet à portes de verre, don’t il
éclairait l’interieur avec une rampe de néon, il changeait de siège et partait faire son tour de ville
dans un fauteuil à moteur. On
l’entendait à toutes les cornes de la rose des vents et l’on était heureux
qu’il ne curculat janais la nuit; il aurait réveillé jusqu’àux pierres. Ce bruit quasi journalier ne le faisait
guère aimer, bien que sa conversation fut des plus enrichissantes. Il connait
tous les conflits de l’histoire, et il suffisait de le héler pour qu’il
arrêtat le vacarme de son engin et vous donnait la date d’une
contre-offensive dans le Jutland ou la Cyrénaïque, effectifs et noms des
chefs. On le voyait vivre le fait
d’armes jusqu’à changer de couleur, et il arrivait que l’on apprit la cause
réelle de cette douleur qu’on le suppliait de nous pardonner d’avoir fait
naître. -
Pas du tout, repondait-il.
C’est au contraire un plaisir. Vous
me voyez branlant à cause d’Angèle.
Elle est morte la nuit dernière. -
Désolé. -
Elle allait avoir deux ans.
Une araignée qui répondait à tous mes appels, qui accourait à mon
approche, qui dansait, monsieur! Bien
firme et |
Quán Cà
Phê của những Thợ Săn – Đông Yên Montfavert đã biến nhà bếp của ông thành một xưởng mộc và sống
trong chiếc xe đạp ba bánh dùng cho các thương binh. Ông chỉ di chuyển chung quanh sàn của tầng
trệt nhà trông ra công viên Jules-Taupin. Tầng trên và tầng mặt thượng là thiên đường đối với ông. Ông luôn luôn nghĩ về chúng nhưng không thể
leo lên đó được. Ông thường đổi xe trước
khi rời nhà để đi một vòng chung quanh thành phố trong chiếc xe lăn sau khi
đã đóng cửa căn nhà đồ chơi, một ngưồn lợi tức bán ra để phụ thêm vào tiền trợ
cấp thương binh của ông, và ông cũng dùng lợi tức đó để nuôi ăn những con nhện
mà ông nuôi trong một cái tủ có cửa kiếng, bên trong có thắp đèn nê-ông. Còi trên xe lăn của ông kêu to nên có thể
nghe thấy từ mọi nơi và người ta rất
hài lòng khi thấy ông không bao giờ đi
vào ban đêm, vì nếu thế thì người chết cũng phải thức dậy. Tiếng còi gần như hằng ngày đó khiến ít ai thích
ông, mặc dù trò chuyện với ông quả thật hữu ích. Ông biết tất cả những trận
đánh trong lịch sử, và bạn chỉ cần yêu cầu ông tắt tiếng động cơ xe lăn đi và
cho biết ngày tháng của một cuộc phản công ở Jutland hay Cyrenaica, số quân
và tên của các vị chỉ huy. Ông sống thực với những chiến công đến độ người ta
có thể thấy ông đổi sắc mặt, và thậm chí bạn còn nhận thấy được nguồn gốc của
nỗi đau đớn nơi ông; đến đây bạn xin ông tha thứ ví đã vô tình gây nên cám cảnh
đó. Ông trả lời, -
Có gì đâu phải
xin lỗi. Trái lại, đó là điều thú vị. Bạn thấy tôi run rẫy vì con nhện Angèle. Nó
đã chết đêm qua. -
Tôi xin lỗi. -
Đáng lý ra nó được
hai tuổi. Một con nhện biết trả lời
khi tôi gọi, biết chạy đến để chào
tôi, biết nhảy múa, thưa bạn! Vừa rắn chắt vừa mềm mại trên...................
Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập III" Có thể đặt mua tại P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704 Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net |