Appredre à vivre

Frédéric Fajardie

Appredre à vivre

– Frédéric Fajardie

Il venait d’avoir seize ans et sa seconde paire de patins à roulettes – un modèle très supérieur à la premiere – offerte par ses parents afin de récompenser  une année scolaire particulièrement brillante.

Il se prénommait Patrick.  Les fils à papa du lycée disaient qu’il s’agissait là d’un “prénom de prolo” mais Agathe, avec laquelle il aurait flirté depuis longtemps s’il n’avait été si timide, Agathe trouvait ce prénom “sympa” et même “plutôt cool”.

Patrick ne savait pas très bien ce qu’il voulait. La période lui semblait brouillée: plus vraiment l’enfance et ces grandes peurs vite exorcisées par un câlin maternel ou la voix  bourrue et tendre de son père.

Pas encore l’age adulte, cette horreur qu’il pressentait: le chômage, les inutiles diplômes, un patronat agressif, cupide et cynique, bref, le cauchemar.  Mais peut-être aussi une vie marveilleuse…

Il se trouvait dans un no-man’s land de la vie, en quelque sorte.  D’où les patins à roulettes, une manière de prolonger l’enfance, de tenir l’angoisse à distance.

C’etait ridicule et enfantin, il le savait, n’etant pas sa propre dupe mais il avait envie de se faire plaisir.

Sauf que ce plaisir risquait de tourner à la confusion: n’était-ce pas Agathe qu’il apercevait, sortant du métro Arts-et-Métiers?

Antoine Lopez, au volant de sa fourgonnette 4 L, maldissait la terre entière.  Il avait l’impression d’une vaste conspiration visant à son malheur.  Descendant la rue de

-           

 

Những Hoài Bảo Vĩ Đại

– Đông Yên

Cậu ta mới vừa lên mười sáu và được tặng đôi giày pa-tanh(1) thứ nhì, thời trang hơn đôi cũ.  Đó là phần quà của bố mẹ như phần thưởng cho cậu nhờ vào học lực rất xuất sắc niên khóa vừa qua.

Tên thánh của cậu là Patrick.  Những lũ trẻ con nhà giàu ở trường nói đó là một cái tên hạ lưu, trong khi Agathe bảo cái tên đó dễ thương va thậm chí còn hấp dẫn nữa – Agathe là người con gái mà cậu lẽ ra đã tán tỉnh từ lâu nếu cậu không quá nhút nhát.

Patrick thực sự không biết mình muốn gì.  Đoạn đời nầy có vẻ mờ mịt: thực sự chẳng còn là thời thơ ấu nữa và những sợ hãi lớn lao kia không còn được chế ngự bởi chiếc nôi mẹ ru hay giọng nói cộc cằn những triều mến của bố.

Đó chưa phải là tuổi trưởng thành, cái giai đoạn  sợ hãi mà cậu cảm thấy đang ở phía trước: thất nghiệp, những bằng cấp vô bổ, những chủ hảng hung hăng, tham tiền, và trơ tráo, tóm lại, một cơn ác mộng. Nhưng đó cũng có thể là một đoạn đời kỳ diệu tuyệt vời…

Cậu thấy mình như đang sống trong một vùng đất bỏ hoang vô chủ. Đó là ý nghĩa của đôi pa-tanh, một cách kéo dài tuổi thơ, xua đuổi loa âu.

Cậu biết ý tưởng đó là lố bịch và trẻ con, vì cậu không cố tình lừa dối mình, nhưng cậu muốn tự trấn an mình.

Trừ phi sự tự trấn an đó tạo nên những mập mờ lúng túng: phải chăng đó chính là Agathe mà cậu đã gặp khi cô ta bước ra từ ga tàu điện Arts-et-Métiers(1)?

Ngồi trong chiếc xe van Renault 4, Antoine Lopez đang nguyền rủa cuộc đời.  Y cảm thấy như có một âm mưu lớn

đang tìm cách mang tai ương đến cho y.  Khi lái xe vùn vụt

xuống đường Belleville, y gần như đã cán một ông lão người Ả Rập, người mà y chửi rủa, một cô gái người Tàu,.................


Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập I"
Có thể đặt mua tại
P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704
Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song
ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net