Dong Yen Luong Tan Luc Loai Chim Du Muc
Đồi vàng
Đông Yên
** Bài "Đồi Vàng" hay quá. Nhiều câu làm lòng người rung cảm theo vần thơ trác tuyệt! Mãi bây giờ tôi mới được đọc. Đọc xong mới biết Dalat đúng là tâm tình và những nỗi nhớ khôn nguôi của bạn! Trong chúng ta, ai cũng cưu mang những nỗi nhớ của một Không Gian và Thời Gian nào đó trong đời. Thời Gian thì đã một chiều nghiệt ngã trôi đi, còn Không Gian, vẫn tồn tại nhưng chỉ là những hoài niệm buồn!
- Nguyễn Ngọc Bội
Rồi mùa gió ra đi rủ nhau về Tháng Chạp
Mắt nhung dần từ điệu Mimosa
Thảo nguyên xanh
Xanh mấy ngọn bạc hà
Hàng dương lạnh ven hồ chiều thôi nắng
Lá thông vàng theo sức nặng thời gian
Trời mây trắng lênh đênh ngày cuối hạ
Đỉnh Lâm Viên thao thức những chiều vàng
Cao nỗi nhớ những năm dài đất lạnh
Nhớ Cao Nguyên trong lớp áo sương mù
Màu nước đỏ trong lòng Hồ Than Thở
Màu con tim của những thuở học trò
Nước vẫn lạnh
Theo cùng năm tháng lạnh
Màu thông xanh
Xanh hơn cả trời xanh
Mùi đất ấm khơi muôn trùng nuối tiếc
Gió chiều lên như phiên khúc thu vàng
Rồi năm tháng đã theo về duyên hải
Còn mình tôi như thung lũng bàng hoàng
Khép linh hồn như loài thú trú đông
Và thao thức chỉ như loài thạch nhũ
Hương bạch cúc còn nhớ ngày em đến
Những đồi vàng mong ngóng mãi bình nguyên
Ngày phôi pha theo những khóm bạch tùng
Từ dạo vắng em
Trên đường về thư viện
Hỡi Pongour
Hỡi đồi cỏ Suối Vàng
Hỡi dấu tích đến từ thời cổ đại
Như tiền thân có từ thuở khai nguyên
Như dấu ấn những cuộc tình đã mất
Theo mây bay
Hờ hững cuối trời
Lưu thương tiếc trong bốn mùa sương trắng
Trên đồi vàng
Cổ tích của trăm năm
Vùng sương khói trên lối về tiền sử
Nét hao gầy của con lộ thời gian
Niềm cay đắng những cuộc tình bất trắc
Trôi về đâu...
Và dừng lại nơi đâu
Theo tiếng thác trên đường về thiên cổ
Nỗi u hoài trải rộng suốt trăm năm
Trong mây khói
Trong trời xanh đất lạnh
Nét ơ hờ...
Theo những cánh chim bay
Những ngày tháng em thôi về đất lạnh
Để phôi pha trên lớp lá thông vàng
Nước hồ đỏ
Đỏ hơn vì nỗi nhớ
Nhớ đồng bằng
Nhớ những cánh thư xưa
Thương màu mực trên từng trang giấy mỏng
Niệm khúc vào đời
Sương khói lênh đênh
|
Hỡi Đà Lạt
Của ngàn năm mây trắng
Hỡi Cao Nguyên
Của những phố anh đào
Hương ngan ngát những vườn hồng lụa thắm
Thuở vàng son của từng độ Giáng Sinh
Mimosa...
Trên đường về Học Xá
Nỗi nhớ đi dài
Theo những cánh pensées
Nay về đâu...
Những hoa vàng ngày cũ
Nay về đâu
Những thung lũng ngày buồn
Hỡi Lâm Viên
Hỡi đường về Tu Viện
Hỡi những đồi thông
Vời vợi thâm u
Sừng sững đứng như chiều dài lịch sử
Như chứng nhân của những độ thăng trầm
Như dấu ấn...
Nền văn minh...đã tắt
Nhớ dốc đá xuôi về đèo Ngoạn Mục
Nhớ đường thông đưa nhau đến Trại Hầm
Thương Trại Mát
Đơn Dương
Hà Đông và Sóc Thượng
Nay về đâu
Những thung lũng hoa vàng
Và về đâu
Hàng dương buông xỏa tóc
Ven hồ chiều in bóng nóc chuông xưa
Nay về đâu
Xe ngựa của một thời
Thời thần thoại...
Những con người thần thoại
Tháng năm đâu tải hết được u hoài
Đâu tải hết
Bao nỗi sầu hưng phế
Trang sử một thời
Khép lại ngàn năm
Hỡi Đà Lạt
Của ngàn năm mây trắng
Hỡi Cao Nguyên
Của những phố anh đào
Khu biệt thự của những nàng công chúa
Nết kiêu sa diễm ảo của một thời
Là hương phấn của đọan đời ngọc thạch
Những con đường ngập sắc hoa ti gôn
Ngập màu tím của những giàn bông giấy
Nay về đâu...
Những "nền cũ lâu đài"
Nay về đâu...
"Xe ngựa hồn thu thảo"
Nỗi nhớ đi dài...
Dài theo "bóng tịch dương"
Nỗi "Nhớ nước...
Đau lòng con quốc quốc"
Nỗi "Thương nhà...
Mỏi miệng cái gia gia"
|
Xin tìm đọc "
LOÀI CHIM DU MỤC - Tuyển tập thơ Đông Yên
Đã phá thành trên
AMAZON.COM, Nhà sách Tự
Lực và các nhà sách VN tại Hoa Kỳ