Không tương lai, không bận chuyện mất
còn
Thấy hạnh phúc vì không còn suy nghĩ
Không rộn ràng vào những sáng mùa xuân
Không vất vả những ngày hè khô héo
Không phập phồng với những
lũ chim sâu
Đấy hạnh phúc của loài sâu
phải nọc
Sâu tò vò đang trong thưở bình an
Không phải khổ vì bất bình nổi
loạn
Sống êm đềm như đứa bé
trong nôi
Nôi ưu việt Xóa-Hồn-Chủ-Nghĩa
Nôi đỉnh cao của Chủ-Nghĩa-Xóa-Hồn
Trị thiên hạ bằng xiềng gông,
nọc độc
Để con người sống cũng
bằng không
Sống vô cảm còn hèn hơn cái chết
Không bận lòng những ai ở chung quanh
Dù ai đó là đồng bào đồng
loại
Nhưng cần gì trong thế giới vong
thân
Khi trở lại đoạn đời
trong vỏ kén
Phó mặc cho những bạo chúa tò vò
Xác được ướp không bao
giờ thối rửa
Dù nằm đây chẳng khác mấy nhà
mồ
Không khát vọng và không cần tra vấn
Không giận hờn và cũng chẳng yêu
thương
Giờ thế giới đã đi vào bóng
tối
Ngày như đêm phương hướng
đã không còn
Ta tưởng sống hóa ra mình đã
chết
Vì toàn thân không nhích được một
ly
Muốn kèn cựa cũng chẳng còn
được nữa
Đành nằm yên và hai mắt nhắm
nghiền
Tai bịt kín và hai hàm khóa chặt
Trong cơn mê ta chợt thấy hình hài
Bị rứt rỉa và cướp đi
từng mảnh
Thì hóa ra đó là lũ tò vò
Thái tử đảng vừa chui ra
khỏi vỏ
Dùng thây ta để tồn tại trong hang
Dùng thịt rửa để vun bồi thú
tính
Để ngày mai sẽ kế vị thay
ngôi
Để nghĩ cách hại đời bằng
kim độc
Sản sinh thêm những bạo chúa tò vò
Đi ăn học rồi về làm
đồ tễ
Như nòi tôm đội cứt trên
đầu
Dù ăn học cứt vẫn hoàn là
cứt
Dù thừa tiền đi Mỹ đi Tây
Thì cốt khỉ lại hoàn cốt
khỉ
Khi ra đi đã phải nọc trên
đầu
Dù nọc đó không phải là tử
nọc
Nọc tội đồ mãi quốc
cầu vinh
Nhìn thế giới không quá tờ giấy
bạc
Xem nhân gian như một chợ buôn
người
Những sinh vật đã được
điều kiện hóa
Sống để ăn, nhảy múa, làm
tình
Để tùng phục và cúi đầu ton
hót
Một sắc lông đồng dạng cho
cả bầy
Một ngôn ngữ để tôn sùng lãnh chúa
Thế giới quan với cặp mắt
không tròng
Kiếp nô lệ vẫn tin mình làm chủ
Vẫn tin mình đang ngự ở
đỉnh cao
Trong khi đó từ Nam chí Bắc
Xét cho cùng chỉ là trại nuôi tôm
Phường lãnh đạo chỉ là bầy chó dữ