Ta về đây như loài dơi gảy cánh
Với màn đêm chỉ vài đóm sao
trời
Và Rừng Lá tối hơn lòng địa
ngục
Trong trời đêm mùi biển mặn
đã về
Mang hơi thở của thời tàn
chiến trận
Tiếng reo hò của lũ quạ, kên kên
Từ phía trước, sau lưng
Là vòng quay số mệnh
Bóng thù hằn trên từng bước ta đi
Mỗi khóm lá lùm cây
Tiếng thú rừng khua động
Như thầm trao thông điệp
đến từ trời
Ngươi đang bước trên biên thùy
sống chết
Và thực hư đã mất hết
đường ranh
Cả trái đất không thuộc về ngươi
nữa
Không thuộc về ngươi
Những ánh sao trời
Không thuộc về ngươi
Đồi cao và sóng cả
Những con đường ngươi chưa
bước chân qua
Những thành phố chưa có lần
trở lại
Những mối tình còn trên nửa lối
đi
Sao vội bước ra khỏi tầm
hiện hữu
Vào đêm nay ngươi vĩnh biệt
mặt trời
Mang tâm thức của đoàn quân thất
trận
Giữa rừng già như một cánh thiêu
thân
Để đối mặt niềm cô
đơn tuyệt đối
Rồi bước vào ngưỡng cửa
của chân không
Và thách thức với phạm trù sợ hãi
Để hình dung những phóng ảnh ba
chiều
Như thân phận đang bên bờ hủy
diệt
Quay về đây như con sóng cuối ngày
Trên dòng lũ sắp qua cơn tàn phá
Đêm sẽ dài vô tận đến ngàn
thâu
Đất sẽ biến Hàm Tân thành
nhản giới
Biển sẽ lùi theo từng bước
ngươi đi
Rồi tuyệt vọng sẽ dài hơn
tuổi thọ
Nhưng sẽ dài hơn
Nếu ngươi muốn quay đầu
Trước bất xác, lao lung, thử thách
Cứ đi đi dù
chẳng thấy mặt trời
Đi thêm nữa cho hồn thêm giá buốt
Để hình hài sẽ thành khoảng chân
không
Khi tan biến những tế bào vật lý
Xác và hồn sẽ tăng tốc nhanh
hơn
Nhanh hơn cả âm thanh và ánh sáng
Và quân thù sẽ không nhận ra ngươi
Rồi ngươi sẽ thoát khỏi vùng
sợ hãi
Ta về đây như loài dơi gảy cánh
Rẽ màn đêm để đối
mặt quân thù
Lũ nô lệ ngoi lên từ uất hận
Theo hồi chuông báo tử của loài
người
Và về đây khu rừng đầy bóng
tối
Như vùi chôn lịch sử của
đời mình
Và vĩnh biệt thuở trời xanh mây
trắng
Thời Cao Nguyên thần thoại của con
người
Nay đã chết dưới chân loài dã thú
Ta băng rừng như kẻ mất quê
hương
Nên sống chết không còn phân biệt
nữa
Đi trong đêm như đi giữa ban
ngày
Tìm sự sống ngay trong lòng cõi chết
Gởi tương lai cho lá rụng ven
đường
Ném mơ ước như xe lao xả khói
Về phía sau dọc theo lối
đường mòn
Cho giun dế, côn trùng, rắn rít
Ta về đây như người điên
phạch ngực
Thách quân thù xả súng bắn vào tim
Cho dòng máu tung lên cùng với gió
Để hồn ta chắp cánh trở
về trời
Để được chết như
một người cầm súng
Không quan tài và không nấm mộ bia