Dong Yen Luong Tan Luc Loai Chim Du Muc
Túp lều của người ho lao
Kính dâng vong linh Thầy Tư Quán
- Đông Yên
Ngày tôi nghe tiếng búa đập liên hồi
Tiếng than nổ trong lò rèn hàng xóm
Tiếng sóng ngày đông
Và tiếng gió từ rừng
Tiếng ai bước đi ra từ tiền sử
Tiếng hát ru con
Chen với tiếng đạn bom rền
Cát vẫn trắng như than hồng tháng hạ
Những con tàu vẫn biền biệt trăm năm
Ngày vội tắt túp lều thêm héo hắt
Giữa vườn không cỏ gú phủ quanh lều
Bên giếng nước đã khô từ đầu hạ
Tôi chỉ biết người ho lao trong đó
Nhưng quanh năm tôi chỉ thấy túp lều
Thấy vách lá
Cửa không bao giờ mở
Dù bên trong vẫn có một linh hồn
Và thân xác dường như không còn nữa
Nên không hề biết đến chuyện đạn bom
Biết bão lửa cháy trong từng giấc ngủ
Thế giới chung quanh
Của những con người
Không danh tánh vì chưa hề hiện hữu
Không biết đau thương
Vì cảm giác không còn
Nhìn hạnh phúc cũng như màu cát trắng
Ngày qua đi như trăm vạn ngày qua
Và sống, chết không còn phân biệt nữa
Cũng từ đó chẳng ai còn muốn hỏi
Người ho lao còn trong đó hay không
Túp lều nhỏ trở thành như dấu ấn
Của biên thùy
Giữa có và không
Điểm hội tụ của đi và đến
Trên hành trình về với hư vô
Tôi vẫn còn nghe
Tiếng búa đập liên hồi
Tiếng than nổ trong lò rèn hàng xóm
Nghe thông reo trong những buổi trưa hè
Nghe sấm sét từng đêm mùa dông bão
Nghe tiếng ru con
Chen với tiếng bom rền
Và khi gió đông thiêng
Về trong giấc ngủ
Tôi vẫn còn nghe
Tiếng thở của căn lều
|
Tiếng than vãn của linh hồn chưa giải thoát
Những cơn ho xé ngực giữa màn đêm
Mắt sâu trũng trên thân hình lau sậy
Xác còn đây
Hồn chẳng biết nơi đâu
Đong ngày tháng với bao nhiêu đày đọa
Có bao giờ quay mặt ngắm tiền thân
Quay về biển để đi cùng với sóng
Quay về nguồn để đi với mây bay
Quay về đất để đi cùng cát bụi
Từ biệt dương gian
Cho xong món nợ trần
Theo năm tháng thờ ơ
Như rêu trên đồng cỏ
Người ho lao
Vẫn còn với túp lều
Như hiện hữu đương nhiên cùng cây cỏ
Cùng mưa sa tầm tã những ngày đông
Lửa thiêu đốt những ngày hè khô héo
Máu khô đi
Hơi thở sẽ cạn dần
Cũng từ đó người trở thành tĩnh vật
Xác và hồn cùng với nỗi cô đơn
Thành một khối phủ một đời bất hạnh
Ngày đi qua rồi tháng lại đi qua
Túp lều nhỏ trở thành như ngôi mộ
Không quan tài không cả nấm bia phai
Tôi vẫn còn nghe
Tiếng búa đập liên hồi
Tiếng than nổ trong lò rèn hàng xóm
Nhưng không còn
Nghe tiếng hát ru con
Và tôi thấy
Túp lều
Không còn là tĩnh vật
Người ho lao vừa xuất hiện lần đầu
Cánh tay trái
Buông thòng sát đất
Máu
Máu trên tay
Máu đọng vũng dưới giường
Máu còn bám nơi đường gân bị cắt
Máu đã khô
Và hồn đã xa rồi
Xác còn đó như một cành củi mục
Hỡi những người yêu
Một thời xuân thắm
Hỡi đám học trò
Nay lẫn quất về đâu
Hỡi dòng sông cuốn ta về biển cả
Hỡi mặt trời hy thiêu xác thân ta
|
Xin tìm đọc "
LOÀI CHIM DU MỤC - Tuyển tập thơ Đông Yên
Đã phá thành trên
AMAZON.COM, Nhà sách Tự
Lực và các nhà sách VN tại Hoa Kỳ