Dong Yen Luong Tan Luc Loai Chim Du Muc
Cánh Hoa Lài trên tỉnh lộ
Đông Yên
** Anh Lực à, buổi sáng nay ngồi đọc bài thơ "Loài chim du mục " cảm thấy ngay đựơc cái êm đềm cuả quê hương Anh ngày xưa, của những mối tình đơn sơ thuở học trò. Mình đọc ngay cho bà xã nghe...hai đứa đều thích thú, vì ...thơ của Anh rất gần với tụi này, tự nhiên và rất chuẩn, giản đơn nhưng rất thấm, đọc là hiểu ngay, ( nhưng không chắc là hiểu hết ý của Tác giả ?!) . Thông cảm với..người, mãi mãi mang thân phận "kẻ đẩy đá lên đồi"... Rất khâm phục anh,về tính cần cù , kiên nhẫn, đã vượt thắng nhiểu trở ngại... Nay, Anh đã đẩy được khá nhiều những tảng đá lên đỉnh đồi rồi, mong rằng anh có giờ nghỉ ngơi, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, có những áng mây trắng bay qua...khỏi ngó xuống chân đồi nửa.
Mong lắm thay.
Chào Anh. - GdMinhien.
( TB. Viết cho Anh có mấy hàng, mà sao... khó quá...Mong Anh Lực thông cảm.
)
- Đinh Văn Hiện
Tôi viết cho em
Như thơ trong thần thoại
Cánh Hoa Lài trên tỉnh lộ ngày xưa
Nắng mỗi sáng trên đường xe xuôi ngược
Trời cứ xanh
Xanh suốt cả bốn mùa
Cho bớt lạnh những ngày vàng thị trấn
Tóc em bay theo với tháng năm chùng
Tôi vẫn nhớ những ngày em đến lớp
Áo nhung the đẹp sao thuở học trò
Và mỗi sáng trên đường qua cầu nhỏ
Nhìn con kênh xanh ngập những lục bình
Màu nước đỏ như môi em màu đỏ
Đời bình yên như những rặng trâm bầu
Em thắp sáng trong tôi
Như thắp hồn du mục
Mái trường làng thơm hương ngát hoa cau
Hàng dâm bụt như tuổi đời mới lớn
Chờ đợi em qua
Như chờ bóng thiên thần
Nhớ ngày tháng trên con đường sỏi đỏ
Nhớ con kênh nước ẩm đục bốn mùa
Dọc tỉnh lộ thờ ơ trong nắng sớm
Hàng dầu cao
Cao phủ cả bầu trời
Hoa phượng đỏ trên sân trường thị trấn
Khu rừng chồi nằm sát cạnh sân banh
Như dấu vết những năm dài hờ hững
Bên cánh đồng hun hút cuối chân mây
Bờ mương thấp với hai hàng thốt nốt
Tôi vẫn nhớ những ngày em đến lớp
Cánh Hoa Lài trên tỉnh lộ ngày xưa
Mây ngày đó trôi như vùng tuyết trắng
Trôi ngập ngừng theo làn tóc em bay
Trời xanh thẳm
Mắt em xanh vời vợi
Áo nhung the đẹp sao thuở học trò
|
Em thắp sáng trong tôi
Như thắp hồn du mục
Trong vùng trời vời vợi nắng thủy tinh
Tiếng chim hót trong vườn hồng cuối hạ
Nét son buồn đọng trên đỉnh bằng lăng
Rồi từ đó tôi như người thần thoại
Dùng thời gian đưa tảng đá lên đồi
Để nhìn thấy đá lao mình trở xuống
Tôi xuống đồi tìm đá dưới vực sâu
Đưa tảng đá lên đỉnh đồi trở lại
Rồi buông tay cho đá xuống chân đồi
Để tiếp tục đi xuống đồi lần nữa
Và rồi đưa tảng đá ngược lên đồi
Một lần nữa...
Đá lao mình trở xuống
Đời bình yên như những rặng trâm bầu
Và tảng đá...
Cứ lên đồi xuống hố
Trăm năm sau cũng chỉ một hành trình
Hành trình đó cũng chính là thân phận
Cũng bình yên như một rặng trâm bầu
Cũng êm ả như ngày em đến lớp
Với mùi hương của những cánh Hoa Lài
Hàng dâm bụt và hoa cau ngày cũ
Đến bây giờ vẫn là bóng hình em
Em thắp sáng trong tôi
Như thắp hồn du mục
Vùng trời nào còn in dấu chân em
Nên tôi viết cho em
Như viết trong thần thoại
Cánh Hoa Lài trên tỉnh lộ ngày xưa
Có còn không
Những con đường sỏi đỏ
Hàng dầu cao
Cao hơn cả bầu trời
Có còn không
Con kênh màu nước đục
Dáng thờ ơ dọc tỉnh lộ ngày nào
Bờ mương cũ với hai hàng thốt nốt
Khu rừng chồi thiếp ngủ dưới chân mây
Và còn không
Cánh rừng đầy bóng tối
Nằm bên kia bờ giậu của ngôi trường
Cánh rừng đó như một vùng u uẩn
Cõi vô minh khi tôi bước vào đời
Trong tiềm thức vẫn còn là ẩn số
Ẩn số ngàn năm
Kẻ đẩy đá lên đồi
|
Xin tìm đọc "
LOÀI CHIM DU MỤC - Tuyển tập thơ Đông Yên
Đã phá thành trên
AMAZON.COM, Nhà sách Tự
Lực và các nhà sách VN tại Hoa Kỳ