Dong Yen Luong Tan Luc Loai Chim Du Muc
Đối thoại của hai dòng sông
Đông Yên
* I: Dòng sông thứ nhất
* II: Dòng sông thứ hai
I
Thủy triều xuống tôi đưa người về biển
Thủy triều lên tôi đưa cá về nguồn
Ngày tải nắng đêm nhìn sao Bắc Đẩu
Thời gian đi theo con lộ hai chiều
Hai màu nước đục, trong
Như hai vùng số mệnh
Đường giao lưu đò dọc lẫn đò ngang
Để tải hết những vui buồn dương thế
Những lênh đênh cuối bãi đầu ghềnh
Những hò hẹn vươn dài theo cuộc sống
Như hành trang của kẻ mất người còn.
II
Tôi trọn kiếp không bao giờ biết biển
Chưa một lần biết khái niệm thời gian
Và chẳng biết thủy triều lên hay xuống
Ngày như đêm nước chỉ đục một màu
Và kẻ đến người đi trong thầm lặng
Trên hai bờ không có một bến sông
Và thân phận cũng nay dời mai đổi
Bồi hôm nay nhưng sẽ lở ngày mai
Lối tôi bước mai kia thành nổng cát
Dòng chảy ngày nào
Nay thành bãi dâu xanh
Bao oan nghiệt chất đầy theo năm tháng
Dọc đôi bờ người lũ lượt ra đi
Như vĩnh biệt và không lời hò hẹn
Với hành trang là những dấu đạn bom
Và mất mát những năm dài chiến trận
Nỗi oan khiêng của kẻ mất người còn
I
Mùa gió lớn với trường ca sóng cả
Báo hiệu ngày vui
Báo hiệu ngày buồn
Khi xuân hết và hè reo với sóng
Nắng từ nguồn xuôi ngược khắp bình nguyên
Hoa rộ nở trên hai bờ nước bạc
Tôi băng đồng để đón lấy trời xanh
Và đón gió nồm đêm tháng hạ
Đón trăng lên nghe tinh tú vào hè
Ve rả rích trên hai bờ dương liễu
Những đàn cò sải cánh hướng về nam
Rồi thu đến
Với cuộc tình đã tắt
Theo chiều về như lá rụng ven sông
Sương phủ trắng mênh mông trên đồng cỏ
Nắng hanh vàng sưởi ấm thảo nguyên xanh
Ngày xuống thấp trong chiều đen thung lũng
Lũ côn trùng theo sóng nhịp canh đêm
Như thổn thức thuở thời gian chưa đến
Và dòng sông chưa có một khởi đầu
|
II
Tôi vẫn còn đây
Qua bao nhiêu dời đổi
Mơ trùng dương như mơ chính đời mình
Mơ tiếng hát chơi vơi khi chiều xuống
Mơ một ngày tôi nhìn được chính tôi
Khi từng độ rặng sầu đông trút lá
Hàng keo già rủ ngọn xuống dòng sông
Sau cơn lũ hằng năm
Khi mùa đông lại đến
Nước từ nguồn phủ ngập cả bình nguyên
Phủ hạnh phúc trên đôi bờ nước bạc
Phủ hàng tre bãi mía cánh đồng
Và phủ sạch lối đi, về dĩ vãng
Phủ chiếc cầu nối kết những hoài mong
Dòng nước ngập xác thú rừng trôi xuống
Xác loài người chết đuối dạt bên sông
Nước vốn đục, đục thêm vì lệ máu
Đục thêm vì oan nghiệt dưới lòng sông
Cũng từ đó trẻ trong làng thôi đến
Hồn ma thiên theo sóng rú trong đêm
Như nghiệt ngã đến từ bao thế kỷ
Miếu oan hồn như nấm mọc ven sông
I
Sáu năm trước khi đoàn thuyền xuất bến
Tiếp theo sau cuộc chiến mới vừa tàn
Tôi đã tiễn những người về phố thị
Sau một thời nương náu dọc ven sông
Và sống sót những ngày buồn hơn đất
Họ cúi đầu thật thấp lúc ra đi
Hồn tơi tả họ soi người dưới nước
Như nhìn mình đến từ cõi trăm năm
Vĩnh biệt nhé hỡi đồng khô cát trắng
Những khóm rừng không thấy bóng chim muông
Những hàng dương khô vàng trong nắng hạ
Những con đường hầm hố chắn tương lai
Trẻ thơ ơi của một thời bom đạn
Hãy nhìn trời khi giã biệt dòng sông
Khi đến biển nhớ quay đầu nhìn lại
Mảnh trời xưa và những sáng băng đồng
Ngày hạ nắng đi qua vùng cát bỏng
Như than hồng dưới hai bước chân con
Vĩnh biệt nhé những gian nhà mái rạ
Con đường rầy quạnh quẻ suốt bao năm
Đầm nước mặn những ngày hè khô nước
Rừng gai long tua tủa suốt ven đường
Còn nán lại trong cõi buồn tuổi nhỏ
Của một thời yêu dấu, hỡi Quảng Nam
II
Tôi còn đấy sau hai lần chiến trận
Người ra đi và không thấy trở về
Chỉ còn lại với tôi
Tật nguyền đói khổ
Trên đời nầy không có chỗ để đi
Không có chỗ trong những vùng hiện hữu
Mà con người vốn có lúc sơ sinh
|
Xin tìm đọc "
LOÀI CHIM DU MỤC - Tuyển tập thơ Đông Yên
Đã phá thành trên
AMAZON.COM, Nhà sách Tự
Lực và các nhà sách VN tại Hoa Kỳ