Dong Yen Luong Tan Luc Loai Chim Du Muc
Những viên bi làm từ đá đường rầy
Đông Yên
Khi cuộc sống giản đơn
Chỉ gồm hai thông số
Nước trên đồng và khí thở trên không
Tôi từ đó tính ra tầm hạnh phúc
Như viên bi làm từ đá đường rầy
Một thành tố không cần mua cũng có
Cả chu vi
Bán kính
Lẫn độ tròn
Cũng chẳng phải là những bài toán khó
Nhưng cả đời tôi vẫn tính không ra
Quanh quẩn mãi để đi tìm ẩn số
Nước trên đồng và khí thở trên không
Vẫn chưa đủ để làm ra đáp án
Trận địa đánh nhau
Như thửa ruộng chưa cày
Đường bi chạy bôn ba như đứa trẻ
Mãi rong chơi và không biết tuổi đời
Mang lưu ức những con tàu đã chết
Trên đường rây...
Khắc khoải ngậm ngùi
Mang lịch sử nền văn minh đã tắt
Dưới lớp đá xanh
Bia mộ những linh hồn
Mang lịch sử những tinh cầu đã nguội
Những cầu vồng đã rời bỏ không gian
Vùng ánh sáng đã đi vào bóng tối
Nhưng tiếng còi tàu
Còn văng vẳng đâu đây
Và hiện tại lại đi về ngược hướng
Như đường tàu đã lùi lại trăm năm
Hướng còn lại đang đi về bất xác
Nên bây giờ...
Tôi không thấy chính tôi
Không thấy được thời gian đi hay đứng
Con đường nào thoát ra được mê cung
Sông nào chảy cho tàu xuôi vể biển
Gió chiều nào sẽ lên đỉnh non cao
Loài chim én bao giờ quay trở lại
Vùng trời nào mang dấu vết thân tôi
Mang lưu ức những con tàu đã chết
Phương trời nào để chọn hướng thiên di
Mây cứ trắng đi theo đường bi chạy
Trời cứ xanh những ngày tháng vô ưu
Đường bán kính là nửa đời thơ dại
|
Còn chu vi là điểm đến và đi
Không đo được hết chiều cao bóng tối
Không đủ dài để nối đến tương lai
Không đủ ngắn để đi về quá khứ
Và không gian chỉ còn lại một chiều
Chiều phía trước của đường bi đang chạy
Hạnh phúc một đời
Như trong một cộng rơm
Với thiết diện nhỏ hơn tầm hiện hữu
Nét nhọc nhằn của đường xoắn hình xoan
Nên từ đó tôi như loài cây dại
Mọc trên ngàn như hiện hữu cho không
Như bọt sóng trên một dòng sông nhỏ
Tia nắng chiều sót trên đỉnh non cao
Con thú nhỏ mưu sinh trên đồng cỏ
Có hay không chỉ là một ngẫu nhiên
Và sống chết chỉ như là cát bụi
Như những vùng lồi lõm của viên bi
Được lũ trẻ mài đi mài lại
Cố cho tròn để bi chạy cho nhanh
Và kết quả...
Là không tròn không méo
Mà chỉ là sản phẩm của bàn tay
Và khối óc bất toàn và bất túc
Có trên đời như hiện hữu cho không
Loài sản phẩm...
Nay còn mai mất
Có hay không đều một nghĩa như nhau
Nên từ đó...
Tôi như thuyền độc mộc
Trôi vật vờ trên vùng nước vô ưu
Không sóng gió và không hề ra biển
Mắt nhìn trời chỉ để thấy trời xanh
Rồi nhắm mắt tin rằng mình bất tử
Tin viên bi sẽ đạt đủ độ tròn
Đường bi chạy sẽ là đường thẳng tắp
Và đủ dài để chạy suốt ngàn năm
Nên từ đó...
Trong nửa đời thơ dại
Tôi nhìn tôi mà chẳng thấy tôi đâu
Vì phóng ảnh của một chiều bất diệt
Đã xóa tan lai lịch của đời mình
Xóa lai lịch của hành tinh đang sống
Cả viên bi làm từ đá đường rầy
Vùng lồi lõm thăng trầm trong định mệnh
Nét nhọc nhằn của đường xoắn hình xoan
Khi cuộc sống giản đơn
Chỉ gồm hai thông số
Nước trên đồng và khí thở trên không
Tôi từ đó tính ra tầm hạnh phúc
Nước trên đồng và khí thở trên không
Vẫn chưa đủ để làm ra đáp án
|
Xin tìm đọc "
LOÀI CHIM DU MỤC - Tuyển tập thơ Đông Yên
Đã phá thành trên
AMAZON.COM, Nhà sách Tự
Lực và các nhà sách VN tại Hoa Kỳ