LOÀI CHIM DU MỤC - Đông Yên
Với một số lời
bình
Xuyên suốt thi phẩm LOÀI
CHIM DU MỤC, Đông Yên đã dàn trải những hồi
ức về thân phận con người trong chiến tranh,
và trong cả đời thường, về tình yêu quê
hương nồng nàn, tha thiết, về những
nghiệt ngã của một thời tuổi dại, và
nhất là tâm tình và hoài niệm của những cuộc tình
vừa qua được ký thác bằng những hình
ảnh dạt dào gợi cảm, đôi lúc siêu thức
ẩn tảng trong nhiều ý và lời thơ trác tuyệt,
như dư âm tình lỡ ngậm ngùi vọng lại từ
một chân trời huyễn hoặc của một thời
quá khứ xa xăm.
(...) Hồi ức về
những tháng ngày khói lửa bi thương trên quê
hương Quảng Nam và tiếc nuối những ngày
tuổi dại êm trôi trong những thung lũng dài, những
chiều vàng trong bóng núi Trường Sơn. Tác giả
đi suốt chiều dài cam khổ của cuộc
chiến để sống những ngày buồn thăm
thẳm như rong rêu nhưng đó là chứng tích
điều tàn của một vùng không gian hoài niệm
với những địa danh thân yêu như thần
thoại của ngàn năm đất Quảng.
- Nguyễn
Ngọc Bội
(...) Thơ là giải bày lòng
mình trước cái đẹp. Nó vu vơ mà đồng
điệu. Nó lãng mạng mà đời thường.
Mỗi người cảm nhận thơ theo cách nghĩ
riêng mình. Chung qui, gặp nhau ở cái tình, cái nghĩa.
Thơ làm cho tình gần lại. Thơ làm cho nghĩa
lớn lên. Thơ là sức sống, nên sự sống
cần thơ. Với suy nghĩ đậm tính nhân văn
đó, thơ Đông Yên đã đem lại cho ngươi
đọc khối tình thơ, tình quê, tình người
đầm thắm thủy chung.
- Sơn Thu
(...) LOÀI CHIM DU MỤC còn là
chứng tích của những cuộc tình hiện ra rồi
mất đi theo nhiều tầng số khác nhau, theo
những chiều hướng không gian khác nhau, chứa
đựng những ẩn số khác nhau, phơi bày
những suy niệm triết lý và tình cảm khác nhau... Đó còn là cuộc hành trình đi tìm lại chinhs mình,
cuộc thám hiểm chiều sâu thân phận và chiều sâu huyết
quản. Không
gian của LOÀI CHIM DU MỤC đôi lúc là vùng cát trắng Quảng Nam thời
tao loạn với hình bóng của Người Gánh
Nước Giếng, Đám Lúa Nếp Ven Rừng, đôi
khi là vùng trời bằng lăng của Cánh Hoa Lài trên
Tỉnh Lộ, của những ngày hè trong Tháng Sáu đi
về qua Bảo Lộc, của Cao nguyên mây trắng trong
Đồi Vàng v.v. Bất luận khung qui chiếu là gì, thơ
Đông Yên không chỉ là ngôn ngữ trác tuyệt và
điêu luyện của tình yêu mà còn là tiếng rên xiết
bất tận như từ bên kia biên giới vũ trụ
hữu hình, nỗi dằn vặt
của một lữ hành có đi mà không có đến cho nên
cứ phải mãi dìu thân phận trên một căng thẳng
vô biên, hay như chính nhà thơ đã từng tâm
sự:
Thơ tôi viết như máu
từ huyết quản
Nhuộm Ngân Hà và chẻ
dọc không gian
- Hoàng Tùng