Hoài kKúc Sơn Ca
- Đông Yên
Tim ta buốt và hồn ta tê tái
Thấy toàn thân như lịm với độc cần,
Hay á phiện đã trút ùa xuống cống
Chìm xuống Sông Mê
Từng phút từng giờ:
Ta không phải ganh ngươi vì hạnh phúc,
Nhưng vui vì thấy ngươi quá hồn nhiên,
Ngươi Sơn Ca, Thần Cây Xanh nhẹ cánh
Trong rừng sồi xanh bóng trải mênh mông
Tiếng ngươi hót du dương và lảnh lót
Êm đềm sao khúc hát của ngày hè.
Ước gì uống một hơi chung rượu củ
Ủ trong lòng trái đất lạnh ngàn năm,
Ước hương vị đồng xanh, Thần Hoa Lá,
Ước đồng giao, khiêu vũ, nắng nô đùa!
Ước chung rượu của Miền Nam ấm áp,
Chảy từ nguồn đích thực của Suối Thơ,
Với bong bóng long lanh như ngọc bích,
Trên vành ly, trên môi tím màu nho;
Uống đỏ mặt và lặng rời dương thế
Để cùng ngươi biến mất với rừng đêm:
Xa vời vợi, xóa nhòa, và quên hết
Những gì ngươi chưa hề biết giữa rừng,
Nỗi mòn mỏi, bồn chồn, và lo lắng,
Nơi họ ngồi nghe than oán lẫn nhau;
Vài sợi tóc trắng buồn run lẩy bẩy
Tuổi thanh xuân trắng bệt, chết gầy còm;
Bao tâm tưởng chỉ còn là sầu muộn
Mắt đìu hiu tuyệt vọng trĩu như chì,
Rồi Nhan Sắc mắt không còn lóng lánh
Tình phù du không trải đến ngày mai.
Hãy chắp cánh! Ta cùng người trốn chạy,
Không bằng xe của Thần Rượu, Thần Men,
Mà bằng cánh vô hình Thơ ta viết,
Đầu óc ta dù đã choáng hơi men:
Đêm hiền dịu cùng ngươi ta chắp cánh
Và Hằng Nga đang ngự trị trên ngôi,
Với bốn phía là một bầy tiên nữ;
Nhưng ở đây ánh sáng chỉ từ trời
Len với gió qua lùm cây xanh rậm
Uốn mình đi theo những lối rêu phong.
Ta không thể biết hoa gì dưới gót,
Hay mùi hương dìu dịu nán trên cành,
Nhưng ta đoán trong màn đêm hương ngát
Tùy theo mùa mỗi thứ ngọt ngào riêng
Cây trái dại hay bụi bờ và cỏ;
Loài tầm xuân hay táo dại trên đồng;
Loài hoa tím chóng tàn trong nách lá;
Loài hồng hoang già cổi giữa tháng Năm
Ngập sương sớm với men nồng của rượu,
Tiếng vo ve ruồi nhặn của chiều hè.
Trong đêm tối ta nghe;
Và nhiều lần thanh thản
Trao Tử Thần một nửa trái tim ta,
Thơ ta gọi tên Người trong trìu mến,
Để không gian hòa hơi thở đã tàn;
Nay nếu chết sẽ hơn bao giờ hết,
Ta lìa đời êm ái lúc nửa đêm,
Trong khi đó hồn ngươi cao vời vợi
Bay tận trời với tiếng hát ngất ngây!
Ngươi vẫn hát, nhưng tai ta đã ngủ
Nhạc cầu hồn cho một dãi đất hoang.
Ngươi không chết, hỡi Sơn Ca bất diệt!
Không ai sau vì đói đạp lên mình;
Tiếng người hát đêm nay
Cũng chính là tiếng hát
Các vua quan thời trước đã từng nghe;
Chính tiếng hát đã có lần đột nhập
Trái tim buồn nàng Ruth nhớ quê hương,
Mắt đẫm lệ giữa đồng ngô xa lạ;
Cũng chính là tiếng hát của ngày xưa
Từng mở cửa con tàu trên biển dữ
Rồi bơ vơ trên dãi đất thần tiên.
Ôi bơ vơ! như hồi chuông cảnh tỉnh
Giả từ ngươi để về với chính ta!
Vĩnh biệt nhé! đừng lừa ta, ảo vọng
Như ngươi từng lừa dối, hỡi tiểu yêu.
Vĩnh biệt nhé! bài thánh ca đang tắt
Trên đồng hoang trên con suối im lìm,
Ngược dốc dựng; và nay chìm thăm thẳm
Trong rừng thưa thung lũng phía bên kia:
Là ảo ảnh hay mộng du trong giấc ngủ?
Nhạc khúc đâu rồi: Ta tỉnh hay mê?