Mộng Ngày xanh
Khi em già, một chiều bên ngọn nến,
Bên bếp lò ngồi tháo chỉ xe dây,
Em sẽ bảo khi đọc thơ ta viết:
Thuở vàng son Ronsard đắm say ta
Đến lúc đó nô tỳ em cũng chẳng
Buồn nghe em vì mệt ngủ lâu rồi,
Không buồn thức khi trái tim ta đập
Đọc tên em với suy tụng ngàn đời.
Xương cốt rục làm ma trong lòng đất,
Thân ta chôn dưới những bóng hải đào;
Và lúc đó, em, cụ già co ro bên bếp sưởi,
Tiếc tình ta và tiếc thuở kiêu sa.
Sống, tin ta, hái hôm nay đừng đợi
Những nụ hồng tươi thắm của ngày xanh.