Sudden Light - Gabriel Dante Rosetti - Ánh Sáng Đột Nhiên
Gabriel Dante Rossetti là một nhà thơ Anh, vừa là một họa sỹ và dịch giả. Ông là thành viên của dòng họ Rossetti, một dòng họ trăm anh đã sản sinh những tài năng lớn, kể cả Christina Rossetti, tác giả của bài thơ nổi tiếng
Up-Hill đã được Đông Yên dịch sang tiếng Việt và xuất bản trong
Tuyển Tập Thi Ca Aah Mỹ đang lưu hành trên
Amazon và
Barnes & Noble. Chúng tôi sẽ giới thiệu lại kiệt tác nầy nay mai.
Đặc trưng thơ và họa của Dante Rossetti là khoái cảm và xu thế phục hồi đức tin thời Trung Cổ. Thơ giai đoạn đầu của ông chịu ảnh hưởng của John Keats.
Bài thơ Sudden Light được Dante Rossetti viết vào đầu thập niên 1850 và được xuất bản trong tuyển tập Poems:
An Offering to Lancashire vào năm1863. Tuy nhiên, bài thơ được phô biến ở đây là một phiên bản về sau, xuất hiện vào năm 1881 trong tuyển tập
Poems: A New Edition.
Bài thơ mở đầu như một hồi ức mơ hồ về một quá khứ quen thuộc nào đó, nhưng không rõ thời gian quy chiếu là gì. Hiện cảnh quen thuộc vì ông ước đoán mình đã từng đến đó trước kia. Bài thơ sau đó cung ứng một số chi tiết nhưng không ai biết chắc chắn và chính xác nhà thơ đang ở đâu. Những yếu tố khơi động ký ức của ông bao gồm mùi cỏ thơm ngào ngạt ngoài cửa cùng tiếng thì thầm như tiếng thở dài của sóng nước ven bờ, có thể là bờ biển.
Nhưng nhà thơ chỉ thực sự trực diện với quá khứ và hình bóng người tình cũ của mình khi, bỗng nhiên, màn mây mù trừu tượng tan biến để phơi bày một hiện cảnh trong suốt. Phải chăng đó thực sự là dĩ vãng hay chỉ là phóng ảnh siêu thực mơ hồ? Ý nghĩa của bài thơ trở nên rõ ràng hơn khi bài thơ được đặt trong khung quy chiếu rộng hơn của tuyển tập
The House of Life, gồm những bài thơ liên quan đến cái chết, bất chấp ngôn từ của tựa đề tuyển tập muốn nói về sự sống. Đó chính là một trong những mâu thuẫn và nghịch lý trong thơ Dante Rossetti. Quá khứ và hình bóng người tình cũ không hẳn là quá khứ theo nghĩa vật lý mà có thể chỉ là hậu quả của vòng xoáy thời gian, giúp phục dựng những gì đã mất, khôi phục sự sống từ cõi chết, thiết lập thời gian tâm lý từ thời gian vật lý vốn không tồn tại nữa. Nhưng gạch nối là gì giữa hư và thực, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cõi chết và sự sống, giữa quá khư và hiện tại, giữa đau khổ và hạnh phúc, giữa hình bóng người tình cũ và người tình hiện hữu? Đó không gì khác hơn là một chiếc khăn sô phi vật lý được bất ngờ vén lên qua trung gian của một cánh én xuất hiện như một sứ giả của tình yêu và hy vọng. Và, một lần nữa ở đây, tất cả đều là những thực thể siêu lý và siêu vật lý.
Khung quy chiếu ma quái của bài thơ cuối cùng được phá vỡ thông qua lời thách thức tử thần và khởi động một hoài vọng mong mqanh nào đó về tình yêu và hạnh phúc.
- Đông Yên