Ta đã chết?
Không thể chết vì ta đang còn đứng,
Ai chết rồi cũng đều phải nằm yên;
Đó không phải là đêm, không, không phải
Vì chuông trưa hiện đang điểm từng hồi.
Đó không phải giá băng trên da thịt
Toàn thân ta đang nóng vơi gió nồm,
Không phải lửa, vì chân ta như đá
Giữ cho ta sức lạnh của thánh đường.
Nhưng ta thấy tựa hồ như tất cả;
Những thây ma mà ta chính mắt nhìn
Sắp ngay ngắn và chờ giờ khâm liệm,
Họ đã làm ta nhớ đám ma ta,
Như sự sống của ta giờ đã tận
Và chỉ chờ vào một tấm áo quan,
Không thể thở nếu không mang chìa khóa;
Và tựa hồ ta đang giữa canh khuya,
Khi tất cả những gì đi phải đứng,
Không gian nhìn trân tráo khắp chung quanh,
Như băng giá, những ngày thu đến sớm,
Đang cướp đi nhịp đập của đất trời.
Như náo loạn – vô biên, lạnh giá,
Không cơ may hay bám víu vào đâu,
Không hy vọng dù chỉ là rất nhỏ
Nói làm chi đến tuyệt vọng lúc nầy.