Người thơ gặt cô đơn
Hãy nhìn cô, đơn độc giữa cánh đồng
Cô Sơn Nữ một mình trên đồng vắng!
Gặt một mình và hát cũng một mình;
Hãy dừng lại hay đi trong êm thấm!
Cắt một mình và bó cũng một mình,
Rồi nàng cất tiếng ca buồn vời vợi;
Hãy nghe đi! Vì thung lũng thâm u
Đang rộn rã và dạt dào tiếng nhạc.
Ngay sơn ca chẳng hót được bao giờ
Nhạc niềm nỡ chào mừng đoàn lữ khách
Đang chùng chân trong đất lạ âm u,
Giữa hoang vắng đìu hiu trên sa mạc:
Một giọng ca xúc động chưa hề nghe
Như tiếng hót cúc-cu chào xuân mới,
Khiến đại dương cũng lên tiếng thì thầm
Khiến hải đảo tít xa bờ rộn rã.
Nàng hát gì, chẳng ai nói ta nghe? –
Rất có thể đó là lời than vãn
Thời xa xưa về những chuyện không vui,
Và những chuyện chiến chinh từ thuở trước:
Hay chỉ là chuyện buồn bực không đâu,
Chuyện quen thuộc mỗi ngày trong cuộc sống?
Sầu bâng quơ, mất mát, hay đớn đau,
Đã từng chịu, và bầy giờ trở lại?
Nàng cứ ca không cần biết ca gì
Và bài hát như kéo dài bất tận;
Tôi xa trông nàng vừa hát vừa làm,
Đầu cúi sát chiếc liềm liên tục cắt; -
Tôi lắng nghe, không cử động, im lìm;
Và, khi bước ngược lên đồi dốc,
Trong tim tôi tiếng nhạc vẫn kéo dài,
Dù tiếng hát tôi không còn nghe nữa.