Trầm Tư
Khi ngồi lại và âm thầm suy niệm
Những ngày xưa bỗng bừng dậy trở về,
Ta nuối tiếc đánh rơi nhiều cơ hội,
Phí thời gian đẹp nhất của đời mình:
Rồi ta khóc dù chưa hề làm thế,
Những bạn hiền trong cõi chết vô biên,
Sầu muộn cũ tưởng qua nay sống dậy,
Bao nhiều điều ta đã thấy đã yêu:
Rồi dĩ vãng lại về trong tâm tưởng,
Những nỗi sầu cứ tiếp nối theo nhau,
Những chuyện cũ ngày nào ta đã khóc,
Nay trở về như nợ trả chưa xong.
Nhưng ta nghĩ dù sống trong phiền muộn,
Sầu sẽ qua, mất mát sẽ đền bù.