THE SPHINX - CON BƯỚM ĐÊM
(...) Suốt giai đoạn mà bệnh dịch tả hoành hành ở New York tôi nhận được lời mời của một người bà con đến ở với ông hai tuần trong căn nhà hưu trang trí của ông ở ngoại ô trên bờ sông Hudson. Chúng tôi có chung quanh tất cả những phương tiện thông thường đề giải trí mùa hè; và những thú vui như ngao du trong rừng, vẽ, bơi thuyền, câu cá, tắm sông, âm nhạc, và đọc sách, lý ra cũng đủ để chúng tôi tiêu khiển thì giờ một cách lý thú, nếu không có những tin tức đáng sợ đến với chúng tôi mỗi sáng từ thành phố đông dân. Không có một ngày nào trôi qua mà không mang đến cho chúng tôi tin tức về cái chết của một người thân nào đó. Thế rồi khi số tử vong gia tăng, ngày nào chúng tôi cũng sẵn sàng chờ đợi cái chết của một người bạn nào đó. Cuối cùng chúng tôi run sợ khi thấy mọi người đưa tin đến gần. Cái không khí từ Miền Nam đối với chúng tôi dường như sực mùi chết chóc. Thực vậy, cảm thức tê liệt đó đã chiếm cứ toàn bộ tâm hồn tôi. Tôi không thể nói năng, suy nghĩ, hay mơ ước một điều gì khác. Tính khí của người chủ nhà của tôi ít mẫn cảm hơn, và mặc dù bị suy trầm rất nặng, ông ta vẫn cố gắng an ủi tôi. Đầu óc giàu triết học của ông không khi nào bị chi phối bởi những chuyện không thực. Về những chuyện kinh dị ông cảnh giác đầy đủ, nhưng về những chuyện bóng gió thì ông không hề nao núng.
Những nỗ lực của ông nhằm đưa tôi ra khỏi tình trạng u ám bất thường mà tôi đã rơi vào, phần lớn, đã thất bại do một số bộ sách mà tôi tìm được trong tủ sách của ông. Những bộ sách nầy có tính cách cưỡng ép nẩy mần bất kỳ những hạt giống nào về mê tín dị đoan di truyền đang tiềm ẩn trong lòng tôi. Tôi đã đọc những sách đó mà ông không hay biết, và do đó, ông thường hoang mang không thể giải thích được những ấn tượng mãnh liệt nẩy sinh trong trí tưởng của tôi.
Một đề tài mà tôi ưa chuộng là niềm tin phổ biến về những điềm báo – một niềm tin mà tôi gần như nhất quyết bảo vệ vào chính giai đoạn nầy của đời tôi. Về đề tài nầy, chúng tôi có những bàn luận kéo dài và sôi nổi – ông dứt khoát cho rằng những chuyện đó là vô căn cứ, trong khi tôi cho rằng một cảm thức dân gian hoàn toàn tự phát – nghĩa là không có dấu hiệu do ai gợi ra – tự nó có những yếu tố hiển nhiên về chân lý, và có quyền được tôn trọng như cái trực giác biểu tượng cho khí chất của thiên tài cá biệt.
(...)
|