Please unlock pictures

NHỮNG TRUYỆN CHÍNH TRONG TẬP I
The Black Cat ** The Fall of the House of Usher ** The Pit and the Pendulum ** The Tell-Tale Heart ** The Cask of Amontillado...
COPYRIGHT
Please unlock pictures
Xin lưu ý: Công trình Edgar Allan Truyện Ngắn Tuyển Tập I không phát hành trên Amazon, Barnes & Noble và các nhà sách như thường lệ. Đỉnh Sóng sẽ nhận đơn đặt hàng trực tiếp với số lượng tối thiểu từ 50 ấn bản trở lên (không bán lẽ). Giá cả (và bản quyền) có thể thượng lượng qua email: dinh-song@outlook.com.

Edgar Allan Poe ra đời ngày 19/01/1809 tại Boston, Massachusetts. Cha mẹ của Poe đều là những diễn viên sân khấu, và qua đời khi nhà thơ chưa đầy 3 tuổi. Công trình biên tập, thi ca, và phê bình của Poe có một ảnh hưởng sâu rộng trên văn học Hoa Kỳ và thế giới. Các truyện ngắn của ông đặt để ông như một trong những người sản sinh ra cả hai thể loại tiểu thuyết kinh dị và trinh thám giả tưởng. Các nhà sưu tập gọi ông là kiến trúc sư truyện ngắn hiện đại. Ông còn là một trong những nhà phê bình đầu tiên chủ yếu tập trung vào hiệu quả của văn phong và cấu trúc trong một công trình văn học. Do đó, ông đã được xem như một nhà tiên phong của phong trào “nghệ thuật vị nghệ thuật (art for art’s sake).” Các nhà văn thuộc trường phái tượng trưng của Pháp như Mallarmé và Rimbaud tuyên bố ông là một người tiên phong văn học (literary precursor). Charles Baudelaire đã bỏ ra gần 14 năm để dịch các công trình của Poe sang tiếng Pháp. Ngày nay, Poe được tưởng nhớ như một trong những nhà văn Hoa Kỳ đầu tiên trở thành một khuôn mặt hàng đầu trong văn học thế giới. Ý hướng tự xác định của ông là công thức hóa những lý tưởng thuần túy nghệ thuật trong một môi trường mà ông cho là quá quan tâm đến giá trị thực dụng của văn học, một khuynh hướng được ông mô tả là “heresy of the Didactic (tà đạo mô phạm).” Trong khi vai trò của Poe đòi hỏi những điều kiện tiên quyết về tinh thần thẩm mỹ thuần túy, chủ tâm của ông về quy thức văn chương trực tiếp đi liền với những lý tưởng triết học của ông: nhờ cách xử dụng ngôn ngữ có tính toán, mặc dù không mỹ mãn cho lắm, người ta vẫn có thể diễn đạt một khái niệm về chân lý nào đó và điều kiện chủ yếu của hiện hữu con người.

The Fall of the House of Usher - Suy Vong của Dòng Họ Usher
(...) Suốt cả ngày buồn nản, đen tối và im lìm giữa mùa thu trong năm, khi mây cứ đè thấp trong trời, tôi lang thang một mình trên lưng ngựa xuyên qua một đồng quê ảm đạm lạ thường. Cuối cùng, khi bóng chiều đổ xuống, tôi bắt đầu nhìn thấy lâu đài sầu thảm của dòng họ Usher. Không hiểu sao khi vừa thoáng thấy lâu đài, tinh thần tôi bỗng tràn ngập một cảm thức âm u khó chịu. Tôi nói “khó chịu” vì cảm thức đó không hề diệu vợi bởi bất kỳ thứ tình cảm nào có phần thích thú, vì thơ mộng, ngay cả khi tâm hồn đón nhận những hình ảnh thiên nhiên khắc nghiệt nhất trước cảnh điêu tàn hay khủng khiếp. Tôi nhìn xuống quang cảnh trước mặt tôi – tư tòa nhà không thôi, đến những chi tiết cảnh đơn giản của lâu đài. Tôi nhìn những bức tường lạnh lẽo, những cửa sổ trống trơn như những con mắt thờ ơ, những vùng lau lách rậm rạp, và nhìn một vài thân cây trắng bệch mục ải – tất cả với một trạng thái tâm hồn u trầm tột độ khó có thể so sánh với bất kỳ cảm thức trần gian nào khác hơn là cảm thức bất giác của người say á phiện – hiện tượng gián đoạn trong đời sống hằng ngày – hiện tượng phơi bày ghê tởm khỏi mọi che chắn. Tôi cảm thấy lạnh buốt, chìm đắm và bệnh hoạn trong tim – một trạng thái thê lương của tư tưởng mà không một sức tưởng tượng nào có thể biến thành siêu phàm được. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến tôi băn khoăn khi nhìn thấy lâu đài của dòng họ Usher. Đó là một bí mật tuyệt đối. Tôi cũng không thể hiểu nổi những khía cạnh khuất lấp đè nặng trong tôi khi tôi suy nghĩ, nên tôi bị buộc phải quay lại kết luận không thỏa đáng là, mặc dù đương nhiên có sự phối hợp của những thực thể thiên nhiên rất đơn giản có khả năng tác động đến chúng ta như thế, nhưng sự phân tích về khả năng đó vẫn nằm trong những xem xét bên kia chiều sâu của chúng ta. Theo tôi, rất có thể chỉ cần một sắp xếp khác về những đặc thù của hiện cảnh, về những chi tiết của bức tranh cũng đủ làm thay đổi hay có lẽ khiến nó mất khả năng tạo nên ấn tượng phiền muộn. Khi hành động theo lối suy nghĩ đó, tôi dừng ngựa ven bờ vực sâu của một hồ nước đen và rùng rợn nằm trong vùng sáng yên tĩnh cạnh lâu đài. Tôi nhìn kĩ xuống – rùng mình kinh khiếp hơn cả lúc tôi nhìn những hình ảnh đổi thay và đảo ngược của đám lau lách màu xám, những cành cây nhợ nhạt, và những cửa sổ bỏ trống giống như những con mắt. (...)