Giữa vùng đất đỏ
Kiều Mỹ Duyên
Tôi đến thăm Sư Đoàn 18 Bộ Binh
vào những ngày đầu của tháng 4 năm 1973. Chuẩn Tướng Lê Minh Đảo, Tư Lệnh Sư
Đoàn là một người rất hiếu khách, bất cứ một nhà báo hay phái đoàn nào đến thăm
sư đoàn đều được tiếp đón niềm nở. Trong câu chuyện, Tướng Lê Minh Đảo nhấn
mạnh niềm hãnh diện của sư đoàn là người lính của Sư Đoàn 18 Bộ Binh được trang
bị bằng bốn ưu điểm: quân sự, tinh thần, khả năng, và hoàn thành nhiệm vụ.
Điều tôi thấy ngoài bốn điểm tốt
mà Tướng Lê Minh Đảo vừa nêu lên, Sư Đoàn 18 còn nhiều vấn đề khác rất đang
khoanh thêm mấy điểm son nữa, đó là tinh thần xã hội, vấn đề cô nhi quả phụ và
tử sĩ, vấn đề lương bổng của anh em thương bệnh binh đang nằm điều trị tại bệnh
xá của sư đoàn, vấn đề nhà thương, trường học cho gia đình binh sĩ…đều được
những giới chức thẩm quyền của sư đoàn lo lắng rất chu đáo.
Tôi được Trung Tá Trưng, Tham
Mưu Phó Chiến Tranh Chính Trị hướng dẫn đi thăm bệnh xá của sư đoàn. Bệnh xá
của Sư Đoàn 18 Bộ Binh nằm giữa một vùng đèo heo hút gió, một vùng đất đỏ nắng
bụi mưa bùn của tỉnh Long Khánh. Theo cấp số thì bệnh xá này chỉ có 40 giường,
nhưng trên thực tế, con số đã lên đến 150 giường. Trong những khoảng thời gian
cuộc chiến gia tăng, như hồi mặt trận An Lộc còn sôi động, thương binh chuyển về
đây tràn ngập, bệnh xá phải để hai người năm chung một giường.
Tôi đã đi thăm nhiều bệnh xá của
các sư đoàn khác, thường thường sự tổ chức chỉ đúng như bảng cấp số đã ấn định,
còn bệnh xá của Sư Đoàn 18 lại giống như một bệnh viện dã chiến cấp vùng. Sự phát
triển đã gấp bốn lần của bảng cấp số, nghĩa là có khả năng tiếp nhận một lúc
khoảng 300 thương bệnh binh để điều trị.
Bệnh xá này có được thành quả
như ngày hôm nay là do công lao của Y Sĩ Thiếu Tá Thân Trọng Đàm. Ông phục vụ
tại bệnh xá này từ ngày còn mang cấp Trung Úy. Theo nguyên tắc, một y sĩ ra
trường phục vụ ở đơn vị hai năm là có thể xin về tổng y viện hoặc một nơi nào
đó gần Sài Gòn, nhưng bác sĩ Đàm vẫn gắn bó với bệnh xá nằm giữa một vùng đất
đỏ cát bụi mịt mờ.
Bệnh xá của Sư Đoàn 18 đặc biệt thực
hiện thêm một trại sĩ quan, một trại giải phẫu và hồi sinh và một trại hộ sinh.
Trung bình mỗi tháng khu ngoại chẩn khám trên một ngàn bệnh nhân. Mỗi ngày
trung bình chụp hình phổi cho 100 tân binh quân dịch của sư đoàn. Phòng điện
tuyến có thể chụp hình phổi, bao tử, tiết niếu, ngang với khả năng của một quân
y viện.
Mức độ bệnh nhân lên xuống tùy
theo mùa và theo tình hình chiến trường. Ngoài khả năng, bệnh xá sẽ chuyển bệnh
nhân về quân Y Viện Trần Ngọc Minh hay Tổng Y Viện Cộng Hòa. Nhưng bệnh xá rất
cố gắng giới hạn trong vấn để chuyển bệnh.
Các trại bệnh đều khang trang
sạch sẽ. Hiện có khoảng 100 bệnh nhân đang điều trị. Giường nào cũng được giặt
trắng tinh, đồng phục của bệnh nhân đều sạch sẽ. Bệnh xá này hầu như tự túc đến
mức tối đa. Không có máy giặt, nhân viên phụ trách phải giặt bằng tay. Cứ thử
nghĩ mỗi ngày trung bình phải giặt 300 bộ quần áo và hàng trăm tấm ra trải
giường mà giặt bằng tay, thì đó quả là một sự cố gắng đáng khâm phục. Bệnh xá
chỉ có 34 nhân viên phục vụ cho cả trăm bệnh nhân mỗi ngày trong tình trạng
thiếu thốn, cái gì cũng phải tự túc.
Đất Long Khánh mùa mưa không thể
đi dép được, mà phải dùng guốc gỗ. Bệnh xá cung cấp guốc cho anh em thương bệnh
binh.Trung Tá Trưởng Khối Chiến Tranh Chính Trị nói:
- Guốc rất cần trong mùa mưa.
Chúng tôi xin thùng đạn về đẽo guốc. Quai guốc làm bằng dây dù.
Anh em cũng xin thùng đạn về
đóng thành tủ sách. Tủ sách đã sẵn sàng, nhưng sách thì chưa có cuốn nào. Một
bệnh nhân nói với tôi:
- Nằm dưỡng bệnh ở đây buồn lắm
cô ơi. Nhìn ra bên ngoài là cát bụi và núi rừng, nếu có sách đọc thì đỡ buồn
lắm. Sách là món ăn tinh thần của tụi tôi đó.
Tôi hỏi thăm anh:
- Anh thích đọc loại sách gì?
- Tiểu thuyết tình cảm, kiếm
hiệp hay là sách gì cũng được. Miễn là có sách đọc cho đỡ buồn.
Tôi hỏi Trung Tá Trưng:
- Thưa Trung Tá, không có cách
gì để lập tủ sách cho anh em thương bệnh binh sao?
Trung Tá Trưng lắc đầu:
- Chỉ có cách đi xin, chứ sư
đoàn đâu có ngân khoản để mua sách.
Sách báo quả thật là một nhu cầu
cần thiết cho những người đang nằm trên giường bệnh. Thời gian nằm dưỡng bệnh,
chữa thương tại bệnh xá là thời gian người lính tạm quên chiến trường, nhưng họ
lại chuyển hướng suy nghĩ về gia đình nhiều hơn. Không phải bất cứ người thương
bệnh binh nào cũng có gia đình ở gần để được thân nhân thường xuyên đến săn
sóc, thăm viếng. Có nhiều người gia đình ở tận Vùng I, Vùng II, với mẹ già, vợ
dại, con thơ, lương lính nuôi cả gia đình, có dư được đồng nào đâu để chi phí
cho tiền xe, tiền ăn, tiền ở khi vào thăm người thân.
Bệnh xá nằm trong một vùng gần
rừng núi nên có khung cảnh thật vắng lặng, nhất là những buổi chiều mưa, bệnh
nhân ngồi trên giường nếu không nhìn ra cửa sổ thì chỉ nhìn nhau. Màu áo xanh,
khuôn mặt người nào cũng xanh mướt, những tiếng rên la vì đau đớn. Tất cả những
màu sắc, âm thanh và sinh hoạt buồn nản đó ngày lại ngày, khiến cho tinh thần
của thương bệnh binh dễ bị sa sút. Và sách báo có thể giúp cho họ qua được những khoảng thời gian buồn nản đó.
Hướng dẫn đi thăm các trại bệnh,
Thiếu Tá Y Sĩ Thân Trọng Đàm nói với tôi:
- Chúng tôi có 5 trại bệnh,
nhưng chỉ 2 trại có tivi. Tội nghiệp bệnh nhân nào nằm điều trị tại các trại
không có tivi, buổi tối buốn lắm.
Các trại bệnh cách nhau khá xa,
nếu gặp mùa mưa, đất đỏ biến thành bùn rất lầy lội. Vì vậy ban đêm, thà bó gối
ngồi trên giường tán gẫu với nhau còn hơn lặn lội qua xem ké ti vi, bước nhằm
vũng bùn thì chỉ dở được bàn chân lên, còn đôi guốc đã dính sâu dưới lớp bùn,
không thấy đâu mà moi lên được.
Đến trại bệnh có ti vi, tôi thấy
một cái ti vi nhỏ đặt trong một chiếc hộp bằng gỗ gắn trên tường, nắp hộp có ổ
khóa. Tới giờ xem ti vi, phải có nhân viên trách nhiệm mở khóa. Xem xong đóng
nắp hộp và khóa lại cẩn thận. Khi trở về phòng khách của Bộ Tư Lệnh, tôi nói về
chiếc hộp đựng ti vi cho Chuẩn Tướng Lê Minh Đảo nghe. Ông nói:
- Ai cho bất cứ gì cũng quý lắm.
Tôi vẫn nói với anh em trong sư đoàn là ai cho gì cũng nhận. Một chai xì dầu
cũng hữu ích cho một gia đình binh sĩ vậy.
Sư Đoàn 18 Bộ Binh có một nghĩa
trang nắm ở An Lộc. Những ngôi mộ ở đây chôn không ngay hàng thẳng lối. Nghĩa
trang này không chỉ riêng cho tử sĩ của Sư Đoàn 18, mà còn có các đơn vị khác
nữa. Trước khi Sư Đoàn 18 rút đi, an hem trong sư đoàn lấy ván của thùng đạn,
dùng sơn viết tên họ, đơn vị của những người đã vĩnh viễn đi vào lòng đất mẹ để
làm mộ bia, những tấm mộ bia thô sơ được dựng lên bởi tình đồng đội rất là thắm
thiết của những người còn tiếp tục chiến đấu.
Chuẩn Tướng Lê Minh Đảo nhắc
chuyện An Lộc với giọng thật ngậm ngùi:
- Anh em chết ở An Lộc được bọc
trong ponchos. Tôi nhớ chuyện anh lính Dù đang đào hố chôn bạn thì trúng đạn
pháo kích gục ngay xuống hố của mình vừa đào xong. Bác sĩ Châu chạy xe ngang
qua, thấy anh này còn thoi thóp, ông ngừng xe lại để cứu, rồi ông cũng bị trúng
đạn pháo mà chết bên cạnh xác anh lính Dù.
Tôi cho anh em trong sư đoàn sửa
sang lại nghĩa trang này trước ngày rút đi. Và hôm sau, trên đường di chuyển,
khi đi ngang qua nghĩa trang, mọi người đều cúi đầu, nhớ đến ngày nào bạn bè
còn đùa giỡn bên nhau, còn chiến đấu bên nhau, bây giờ rút đi, để lại một số
nằm đây yên nghỉ. Mọi người, từ lính đến quan, ai cũng cuối đầu lặng lẽ bước
đi. Ba lô và súng đạn không làm nặng đôi vai của người chiến sĩ, mà một sự mất
mát nào đó làm tâm hồn họ chĩu nặng.
Tôi được xem mấy tấm hình của
nghĩa trang này. Nghĩa trang rất rộng, những ngôi mộ nằm không thành hàng lối,
mộ bia tấm lớn, tấm nhỏ.Tướng Lê Minh Đảo nói tiếp:
- Tôi có vẽ sơ đồ của nghĩa
trang và lập danh sách của tử sĩ gửi về Bộ Tổng Tham Mưu, Tổng Cục Chiến Tranh
Chính Trị và một bản lưu ở sư đoàn để sau này khi đã yên, đường bộ đi được,
thân nhân của các tử sĩ muốn đến thăm viếng hay cải táng có thể tìm được dễ
dàng.