Người làm vườn và cánh đồng nước lũ
Người làm
vườn đứng bên nầy bờ giậu
Phía bên kia
nước lũ sắp tràn đồng
Bờ giậu
thấp bây giờ không thấy nữa
Bầy ong ruồi trên
cây thị vườn sau
Đã lặng
lẽ ra đi từ hôm trước
Giàn phong lan hoa
rụng cánh gục đầu
Lũ chim sẻ bây
giờ không đến nữa
Ngày như đêm
đàn chó cứ mãi tru
Chưa chạng
vạng mối đã ùa khỏi ụ
Tua tủa bay và che
khuất ánh đèn
Trời đã
tối... giờ tối
hơn địa ngục
Lũ kiến
đen ùn ùn chạy lên cao
Bầy dồng
dộc giờ thay nhau bỏ tổ
Những bầy
dơi lại xuất hiện hằng đêm
Khi ong bướm
không về trong nắng sớm
Cũng từ đó
ông giật mình lùi lại
Và bắt
đầu khái niệm của tự do
Như tiếng
gọi rời khu vườn đang sống
Người làm
vườn vượt giậu để ra đi
Như loài kiến
tìm lên cao trốn lũ
Như bầy chim
giã biệt lũy tre làng
Và ong bướm
bỏ hoa xưa vườn cũ
Nắng hanh vàng lại
giã biệt dòng sông
Mùi hương
cũ của phong lan ngày cũ
Đã về đâu
khi nước lũ tràn đồng
Và về đâu khóm hoa vàng
đại đóa
Những dây trầu
quấn quít lấy thân cau
Tiếng chim hót
rộn ràng trong khóm trúc
Giậu chè xanh vời
vợi những trưa hè
Sen rộ nở
trong đầm reo với gió
Tiếng ve kêu ra
rả những trưa hè
Cũng từ đó
ông giật mình lùi lại
Và bắt
đầu khái niệm của tự do
Như tiếng
gọi rời khu vườn đang sống
Người làm
vườn vượt giậu để ra đi |
Mười chín
năm xưa ông đã làm chuyện
đó
Làng xóm khi xưa
đông đúc hơn nhiều
Sau trận lũ
loài người đi về biển
Và chim muông cũng
bỏ hết về rừng
Ông cũng bỏ ra
đi vào thuở đó
Với hành trang là
hai tiếng tự do
Xin vĩnh biệt hỡi cánh
đồng nước lũ
giã biệt khu
vườn hiện hữu
đời ông
Mười chín
năm... xuôi ngược
với dòng đời
Tóc đã bạc và
thưa cùng năm tháng
Vẫn trên mình
tấm áo dệt bằng thao
Quần ka ki với
màu nâu của đất
Túi hành trang chỉ
là chiếc bao tời
Cây gậy nhỏ
như của người hành khất
Dù một
đời ông chẳng ngửa tay xin
Tiền để
sống hay áo quần để mặc
Vì thế gian
chỉ là lũ ăn mày
Làm nô lệ cho
một bầy chúa đất
Nên từ đó...ông đã ngừng
xuôi ngược
Vì đã đi và đã
đến... tận cùng
Dòng đời
đó như vòng tròn khép lại
Nơi ra đi
cũng là chốn trở về
Và trận lũ
lại về như thưở trước
Lũ trên
đồng lũ ngập những dòng sông
Phủ hàng giậu, tương lai, quá khứ
Làng xóm bây giờ thưa thớt bóng
người qua
Mấy cây rơm
ngâm mình trong nước lũ
Rêu phủ
đầy trên khắp mặt hồ sen
Đường
tắc nghẽn vì lùm tre trốc gốc
Nhái trên đòng
rả rích gọi thâu canh
Lũ chèo bẻo
vẫn đi tìm quạ đánh
Bọn ác là vẫn
dối gạt nhân gian
Đám chìa vôi
mất bạn lại xa bầy
Lũ cú vọ
vẫn hằng đêm rình rập
Như mây đen trên
số phận từng người
Bọn tu hú tha
hồ mà đánh cướp
Đấy nhân gian
khi ông lại quay về
Nên từ đó...ông đứng bên bờ
giậu
Bờ giậu bây
giờ đã mất
dấu tiền thân
Người
đứng đó nhưng không còn phương hướng
Ngước nhìn
sao...sao thôi mọc trong
trời
Và ánh sáng như hoàng
hôn xa lạ
Ngày tháng đâu
rồi làng xóm của
năm xưa
Khi ông bỏ ra
đi ngày nước lũ
Với hành trang là
hai tiếng tự do
Ông vẫn
đứng bên nầy bờ
giậu
Soát lại hành trang chỉ là khoảng
chân không
Và phía trước...vẫn cánh
đồng nước lũ
Túi hành trang vẫn
là chiếc bao tời
Cây gậy nhỏ
như của người hành khất
Dù một
đời ông chẳng ngửa tay xin
Tiền để
sống hay áo quần để mặc
Vì thế gian
chỉ là lũ ăn mày
Làm nô lệ cho
một bầy chúa đất
- Đông Yên
|