TRUYỀN HÌNH ĐỈNH SÓNG
Giới Thiệu Tuyển tập truyện ngắn
Hẹn Nhau trước Giao Thừa - Đông Yên
(...) Trong những ngày cuối cùng của Tháng Tư, 1975, vùng trời Miền Nam không còn tấp nập với những phi vụ chiến đấu hay tiếp liệu, mà chủ yếu chỉ còn những phi vụ cấp cứu và tải thương. Và gần ngày 30 Tháng Tư hơn, đó là những phi vụ giúp mọi thành phần của xã hội Miền Nam trốn thoát ra nước ngoài. Phi Trường Quốc Tế Tân Sơn Nhất và Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài-gòn trở thành hai điểm nóng của làn sóng bỏ nước ra đi để bỏ lại Miền Nam như một thuộc địa của tập đoàn cộng sản Bắc Việt.
Đó là một kịch bản vừa ô nhục vừa thương tâm của một nước nhược tiểu bị bon Do Thái quốc tế và Cộng sản quốc tế biến thành sân chơi vô nhân tính của Chủ Nghia Lưu Manh. Thực tế chính trị từ hơn nửa thế kỷ nay cho thấy dường như ác quỷ mỗi ngày một thắng thế trên hành tinh. Thế lực ác tăng nầy dường như đang từng bước thiết lập cái mệnh danh là Trật Tự Thế Giới Mới, một tên gọi khác của Thế Giới Đại Đồng dưới quyền cai trị của tập đoàn Do Thái quốc tế.
Đó là thế giới của Chủ Nghĩa Lưu Manh. Một trong những hậu quả khốc liệt nhất của Chủ Nghĩa Lưu Manh là chiến tranh, vì chủ nghĩa nầy dùng chiến tranh nuôi chiến tranh và dùng chiến tranh để duy trì một nguyên trạng hỗn loạn hay thiết lập một trật tự bạo động – tức chế độ toàn trị.
Dù đó là chiến tranh thực hay chiến tranh dàn dựng, không thành vấn đề. Nếu chiến thắng không thể đạt được thì cũng không thành vấn đề; vì chiến tranh không có mục đích để thắng mà chỉ để tiếp tục chiến tranh. Kế hoạch chủ yếu của chiến tranh hiện đại là triệt tiêu thành quả lao động của nhân loại. Trật Tự Thế Giới Mới của Do Thái chỉ có thể được thiết lập trên căn bản của nghèo đói và dốt nát. Trên nguyên tắc, nỗ lực chiến tranh luôn luôn được hoạch định để duy trì nhân loại bên bờ vực thẳm của chết chóc và lầm than.
Trong buổi dầu sôi lửa bỏng bỏ của chạy lấy người đó, người ta chú ý đến những chiếc trực thăng lên xuống trên sân thượng của Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài-gòn hoặc ở Phi Trường Quốc Tế Tân Sơn Nhất. Lịch sử đang biến làn sóng người di tản thành những đàn dơi rừng nhiệt đới, vốn chỉ tồn tại nhờ sự che chở của màn đêm vì Thượng Đế không ban cho họ loại thị giác của ngày. Linh hồn và thể xác của họ đã bị lịch sử và bọn chúa đất đảo ngược từ trên xuống dưới.
Ngoài kia bọn chúa đất nầy đang điềm nhiên ca hát, hò reo, truy hoan, làm tình, và hưởng lạc trên nỗi bất hạnh của dân tộc Việt Nam. Chúng vẫn tiếp tục ba hoa về những giá trị cao vời, giả vờ là biểu mẫu của văn minh nhân loại, của nhân quyền, và tự do dân chủ.
Như thuở nào, mặt trời vẫn mọc mỗi sáng ở phương đông và lặn vào buổi chiều ở phương tây.
Như thuở nào, những hoa đào nổi tiếng ở Washington vẫn duyên dáng khoe sắc ven Hồ Tidal Basin vào dịp Lễ Hội Mùa Xuân khi hoa anh đào nở.
Như thuở nào, Trên Đỉnh Rushmore, Richard Nixon và những tổng thống Mỹ sau ông vẫn tiêu khiển thời gian lặng lẽ và hãnh diện ngắm bầu trời xanh của Hoa Kỳ với mây trắng bình yên bay năm nầy qua năm khác, mùa nầy qua mùa khác….nhưng họ không nhận ra ngày Tận Số của Hoa Kỳ đang ló dạng nơi chân trời cũng như lời nguyền rủa không khoan nhượng của hàng triệu sinh linh của người Miền Nam.
Như thuở nào, các chính trị gia Mỹ vẫn tiếp tục ba hoa về những giá trị và lý tưởng trong khi không hay biết những gì đang xảy ra ở sân sau của họ.
Như thuở nào, trong mắt của người Mỹ và những người trong phần còn lại của thế giới, những định chế chính trị Hoa Kỳ vẫn được xem như là những biểu mẫu của văn minh nhân loại bất chấp những nghi án còn tồn đọng … trong khi không ai rõ những biểu mẫu đó cuối cùng sẽ đưa nền văn minh nầy đi về đâu, không ai rõ Chủ Nghia Lưu Manh của tập đoàn Do Thái trời đày vô gia cư đang đưa nhân loại đi về đâu.
Tủ Sách Đỉnh Sóng trên Amazon.com