Khóc Em

- Trần Tố Uyên
Xin kính chào tất cả thân bằng quyến thuộc
Trước khi đọc bài Khóc Tiễn Em, tôi tự giới thiệu tôi Trần Tố Uyên, là chị của Trần Bách Chiến, đến từ California. Xin gởi lời chào trân quý và cảm tạ đến những anh chị em có mặt tham dự tang lễ của em trai tôi hôm nay. Tôi xin lỗi trước, vì bài Tiễn Biệt này hơi buồn.
Chiến Thương!
Trời buồn như nhướm màu tang
Tiễn em chị khóc lệ tràn như Sông
Cuộc đời sắc sắc không không
Trần gian cõi tạm mình không là mình.
Trời San Jose mấy ngày này mưa bão liên tục, khí trời ảm đạm buồn bã. Con cháu đi học đi làm chị một mình vào ra nghĩ ngợi lung tung. Đó là tâm trạng của tuổi già. Bỗng nhiên, cháu Nga con gái Chiến gọi báo tin: “Maman ơi! Ba con mất rồi.” Chị như người chết đứng và khóc thét lên như người điên vậy.
Chiến ơi! Cổ nhân có nói: “Thất thập cổ lai hy.” Đời người sống qua tuổi bảy mươi là có phúc lắm. Nhưng riêng em thì không được mai mắn vì bệnh tật kéo dài đau đớn hành hạ thân xác. Vậy mà em vẫn an nhiên vui sống, còn nghĩ sẽ về Quê Hương VN mua đất làm ăn, vì nơi đó là nguồn cội. Ai đi xa rồi phải quay về. Trời không chìu lòng người nên hôm nay chị phải khóc em đây!
Em ơi! lời nói em còn văng vẳng bên tai. Chị nhớ từng kỷ niệm từ khi ba mẹ bỏ chúng mình bơ vơ côi cúc. Sống nhờ tình thương của bà Cố Ngoại và Ông Ngoại. Thời gian dần qua, chị em mình dần lớn. Cuộc đời và số phận không tha, đã đẩy đưa chị em chúng mình vào vòng nghiệt ngã.
Chị nhắc lại vài kỷ niệm vui buồn thời em còn sanh tiền để tưởng nhớ đến em, xem như lời tiễn biệt khóc em lần cuối. Nhớ lúc hai chị em gặp nhau, ngồi tâm sự, nói về Văn Thơ Nhạc - Bài hát em thích nhất, em hay hát cho chị nghe: “Một Cõi Đi Về.” “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…” Còn chị, chị thì hát “ Con Thuyền Không Bến “cho em nghe.
Chiến ơi! Nhớ lúc mẹ mất, chị được mười tuổi, em còn nhỏ nên vô tư lắm. Suốt ngày theo chị hỏi mẹ đâu hoài. Chị thì khóc như mưa bấc. Rồi hai chị em được mấy Sư ở Chùa “Thành Hoa Tự” cho ăn học và dạy dỗ... Cũng nhờ đó nên chị em chúng mình biết chút đạo nghĩa sống ở đời. Đến khi rời quê chị đi lấy chồng, chị vẫn đeo mang lo cho em học hành đàng hoàng. Nhớ có lần không đủ tiền đóng học phí cho em, chị phải đưa chiếc vòng cho em đi cầm cho người quen, rồi bị giựt luôn. Ngẫm lại cuộc đời đầy gian dối, cả hai chị em chúng mình vấp phải không ngừng.
Đây cũng là kỷ niệm chị nhớ mãi. Đó là chuyện vui nhất mà chị không thể nào quên. Lúc đó chị khoảng mười lăm tuổi, có người để ý thương chị, nên viết thơ nhờ em đưa cho chị. Không ngờ em giận chị chuyện gì đó. Trong bữa cơm có Bà Cố, Ông Cậu… em mét, nói: “Chị cái mặt vậy mà bị người ta gởi thơ…” làm chị bị đòn rồi em khóc. Hai chị em chúng mình hay bị đòn lắm, em nhớ không? Câu nói hồn nhiên, ngây thơ quá làm chị nhớ đến bây giờ.
Còn một chuyện quan trọng nhất. Em đã làm cho chị là khi anh Hùng đi tù về ghé thăm em . Em có nói rất nhiều về hoàn cảnh chị nuôi con vất vã, vì vậy khuyên anh Hùng làm giấy tờ cho ba mẹ con chị đi qua Mỹ. Chị không quên được những gì em đã làm cho chị. Em Chạy lo giấy tờ đủ thứ …. để hôm nay ba mẹ con chị được sống trên xứ Cờ Hoa Tự Do này.
Thôi em ! Kể sao cho hết chuyện vui buồn của chị em chúng mình. Riêng em, chị nhận thấy sự hy sinh một người Cha quá lớn. Qua đến Mỹ, em xin đi làm với bạn chị ở tiểu bang TX, hãng làm Bò lạnh lắm. Vậy mà em chịu đựng với cái chân đau, cũng vì muốn kiếm đủ “InCome” và cố gắng thi Quốc Tịch để bảo lãnh hết con cái qua Mỹ.
Chiến ơi! Vẫn biết cuộc đời Vô Thường, nhưng không tránh khỏi những buồn đau, khi người thân mình ra đi. Chỉ thương các cháu còn nhỏ dại ra vào vắng vẻ, chúng sẽ hỏi “Ông Ngoại đâu rồi mẹ?” Các con em cũng buồn lắm vì không còn ba bên cạnh để dạy bảo, chia sẻ vui buồn. Các con em rất hiếu thảo, có món ngon nào cũng mang đến cho ba và nói ba thích món này. Ngân - Thắm thì bận đi làm, vẫn thay phiên sắp xếp thời gian ở nhà lo nấu nướng, chăm sóc thuốc men liên tục, lo chở ba đi chơi và Café sáng nữa… Các con em chúng cảm nhận được sự hy sinh cao cả của em dành cho chúng. Em là người hạnh phúc nhất trên đời, vì con cháu đều ngoan và hiếu thảo.
Riêng phần của Nga nó đang bị chứng bệnh cancer nên không đến tiễn em . Vi bệnh này Kỵ người chết. Em thông cảm và tha thứ nha. Chị và Tùng - Giang - -Ẩn cùng các cháu cũng về đông đủ . Chắc em toại nguyện? Chỉ có Tuyết không qua được vì VN giấy tờ xin đi Mỹ rất khó khăn em thông cảm nha.
Ừ thôi em!
“Hãy cùng vui với đất trời thong dong
“Thiên thu trả lại bụi hồng em đi
“Nguyện cầu xin ơn Phật Tổ hộ trì
“Đưa em về cõi bình yên muôn đời.
Chị tin vào luật của tạo hoá. Chết là chuyển từ kiếp này qua kiếp khác, không mất đâu cả. Vong hồn em sẽ được thanh thản cõi bình yên . Nơi đó không có khổ đau hờn giận như cõi trần này. Em sẽ gặp ba mẹ cùng những người thân yêu nơi cõi trời. Khi gặp mẹ em sẽ ngã vào lòng mẹ ,mặc tình mà nũng nịu để đòi quà nha em. Chị tin chắc rằng một ngày nào đó không xa , chị sẽ gặp lại em .Chị nghĩ em cũng vui mà ra đi thanh thản. Chị đã mua vé máy bay qua thăm em cuối tháng ba March 28-2023 này, và nhân tiện giúp Nga trong những ngày bịnh, phải phẩu thuật… khó khăn đi lại. Chiến ơi, vậy mà em không chờ chị.
Thôi thì đành phải chia tay tiễn biệt. Chúc em an nghỉ bình yên nơi cõi Vĩnh Hằng… Rest In Piece // Reposez En PAIX… nha em.
Chị của em, Trần Tố Uyên, cùng các Cháu… hôn tiễn biệt em.
We Love You so much.
Xin cảm ơn Quý Thân Hữu đã tham dự và lắng nghe lời buồn.
Chúc Sức khỏe và Bình An đến với anh chị em và tất cả.
Đa tạ, TRẦN TỐ UYÊN.
Freb -27-2023