The World We are in - Dong Yen
(...) The world we're in is a physical world with the round
earth and the sun far from us, far beyond our reach, emitting a kind of light
that everybody needs for his or her survival. But that kind of sun we don't
need. That sun appears unresponsive and indifferent to human tragedies; it
seems receptive to both the bad and the good whereas the bad prevails against
the good. That sun views our world as an absolute contingency. And our
world is found under the domination of bad guys from all sides. Our sun,
however, is their accomplice. The sun we need seems nowhere to be found so we
have to go for it, and go beyond this war, beyond the two fronts. That's
precisely the journey of the sun hunters, my friend. Never assume it as a
prerequisite for our search endeavors that what we need must exist first. If we
need anything then let's go for it, whether or not it exists. It sure will if
we keep going for it. No departure, no arrival. That's what my grandpa told my
dad.
- Man incarnates both gods and evils. Gods alone
hardly could make up man; and that would definitely sound unthinkable for man
would be deprived of one of his existential components or essences. If ever man
attempts renouncing his bad nature then his body remains there and stands
witness for his potential lifelong inherent evils. Clothes, jewelries, and
adornments of all kinds they are wearing serve a sole purpose of distinguishing
his sex, cultural and ethnic backgrounds, profession, social position, social
class, his being governor or governee…. They help him decorate, disguise,
subdue, or partly hide his biological body. At times, he uses clothes as
straitjackets to tentatively neutralize his own monster, hiding it as
adequately as possible. Some other civilizations tend to loosen it or use so
good-looking clothes or adornments as to make that monster more acceptable.
Notwithstanding, clothes and adornments hardly could change the nature of the
hidden monster with intact biological components. As long as those biological
components remain intact inside that monster so will evils in humans. Evolution
has helped man disguise himself, raising his intellect further and further; but
in no way could it help him break with his own monster. The further his intellect
develops the more his monster's ambitions and requirements grow. That's why the
stronger and the more advanced man becomes the meaner he grows. The bigger the
monster the more expensive his adornments.
- That's right. Man, however, first and foremost,
is body. It would be impossible to address the body issue without addressing
the human nature issue. Moreover, using the good against an ugly world wouldn't
be unlike using eggs against stones. Conversely, going exclusively ugly would
be impossible because, generally speaking, if man first emerges as an evil
then, by self-defense instinct, others would eliminate him. The good,
therefore, would be a prerequisite for the ugly and, in a sense, a means of
disguising it. Temptation would be high to be accomplice to evils of this
category. Being evil would be contingent to being strong, either physically or
financially; the stronger the meaner. If man is not mean enough it's because
he's not strong enough; once he's strong enough nobody would prevent his going
wild. Less ugly means no longer strong.
- Our sun turns out a due witness, taking sides
with neither the good guys nor the bad guys. That's revolting. (...) |
Thế giới
chúng ta đang sống - Đông Yên
(...) Thế giới chúng ta
đang sống là thế giới vật lý với trái đất
tròn và mặt trời ở cách xa chúng ta, xa ngoài tầm tay với,
phát ra những thứ ánh sáng mà mọi người đều
cần để tồn tại. Nhưng loại mặt trời
đó không phải là loại mặt trời chúng ta cần.
Mặt trời đó lãnh đạm và thản nhiên trước
những thảm kịch của con người, nó có vẻ
chấp nhận cả cái xấu lẫn cái tốt;
nhưng điều ác thì quá nhiều so với điều
thiện. Mặt trời đó nhìn thế giới chúng ta
đang sống như một ngẫu nhiên tuyệt đối.
Và thế giới mà chúng ta sống đang bị ngự trị
bởi bọn ác từ mọi phía và hầu như ở khắp
mọi nơi. Mặt trời của chúng ta đang đồng
lõa với bọn ác. Mặt trời mà chúng ta cần
không thấy có nên chúng ta phải đi tìm, và tìm bên ngoài cuộc
chiến nầy, bên ngoài hai chiến lũy. Đó chính là
hành trình đi săn mặt trời đấy bạn.
Đừng nghĩ rằng phải có cái mình cần tìm thì mới
đi tìm. Cần cái gì thì đi tìm cái đó, không cần biết
cái đó có hay không. Đi tìm thì sẽ có. Không đi thì
không bao giờ đến. Đó là lời ông nội của
tôi nói với cha tôi.
- Con người là thực
thể của cả thiện lẫn ác. Nếu thiện
không thôi thì đâu còn là người và cũng không thể
được vì bấy giờ bản chất con người
sẽ mất đi một vế hay một yếu tính. Nếu
con người cố tình chối bỏ bản tính ác và xấu
của mình thì hãy còn sự hiện diện thể xác của
họ đứng làm nhân chứng cho tiềm năng của
mọi điều xấu và điều ác vốn suốt
đời đi theo họ đấy. Những loại quần
áo, trang sức, hia mảo mà họ mang trên mình chỉ để
giúp họ phân biệt với nhau về giới tính, văn
hóa, chủng tộc, nghề nghiệp, địa vị xã
hội, giai cấp xã hội, thống trị, bị trị...Chúng
giúp họ trang điểm, ngụy trang, khống chế
hay che giấu phần nào thể xác sinh học của họ.
Đôi khi họ xử dụng y phục để che kín
toàn thân như một loại gông cùm nhằm trói buộc con
ác quỉ của chính họ, kín chừng nào hay chừng
đó. Một số nền văn minh khác lại có khuynh
hướng nới lỏng nó ra hoặc xử dụng
trang phục văn minh hơn để ngụy trang hay tô
điểm con thú đó khiến nó dễ được chấp
nhận hơn. Nhưng tựu trung trang phục không thay
đổi được bản chất của con thú tiềm
ẩn bên trong, với nguyên vẹn những thành tố
động vật học. Bao lâu còn những thành tố
động vật học đó bên trong con thú đó thì không
thể giải quyết điều ác trong thế giới
con người. Tiến hóa đã giúp họ biết tự
ngụy trang mình, đưa phần tri thức của họ
mỗi ngày một cao xa hơn, nhưng không thể giúp họ
đoạn tuyệt được với con ác quỉ bên
trong chính họ. Phần tri thức phát triển càng cao thì
những tham vọng và đòi hỏi của con ác quỉ
đó càng lớn. Đó là lý do tại sao con người
càng mạnh, càng tiến bộ thì càng độc ác hơn.
Ác quỉ càng lớn thì những trang phục dùng cho nó sẽ
càng đắt giá hơn.
- Đúng vậy.
Nhưng con người trước tiên là thể xác; không
thể giải quyết thể xác mà không giải quyết
chính cái yếu tính của con người. Hơn nữa nếu
chỉ dùng cái thiện mà đối phó với một thế
giới đầy tội ác thì chẳng khác nào lấy trứng
chọi đá. Nhưng ngược lại ác không thôi
cũng không thể được vì thông thường nếu
ngay từ đầu con người xuất hiện
như một kẻ ác thì sẽ bị xã hội tiêu diệt
theo bản năng tự vệ và sinh tồn. Do đó thiện
thường là điều kiện cần và đủ
để đi đến cái ác hoặc để che giấu
cái ác, theo nghĩa rộng cũng như theo nghĩa hẹp.
Con người dễ đồng lỏa với ác quỉ
thuộc phạm trù nầy. Muốn ác thì phải mạnh, theo nghĩa vật lý hay tài chánh, càng mạnh thì càng
ác. Nếu con người chưa đủ ác thì đó chỉ
vì họ chưa đủ mạnh; một khi đủ mạnh
rồi thì không còn ai có thể ngăn cản họ làm
điều ác. Bớt ác có nghĩa là không còn đủ mạnh.
- Mặt trời chung
qui cũng chỉ là một chứng nhân toàn hảo, không
đứng về phía thiện cũng không đứng về
phía ác. Đó mới là điều đáng nổi loạn. (...) |