On the Eve of Prison Release - Dong Yen
(...)
After returning from the stream, he receives a release
notice effective the next day. It’s unclear how many prisoners in the entire
camp are released this time; but the east side counts him as the only lucky.
Since he shows no excitation and goes to bed as scheduled, everybody assumes
that he has no preparations to do; going means going, without anything to pack
up. As usual, the transfer prisoners would get noticed only a few minutes
before being ordered to a gathering point, not an entire night as in Tung's
case. Hardly has he gone to sleep when a dream comes up. At first, he finds
himself flying high in an immense sky, where he sees the Nam Quan Gate, Lang
Son, Cao Bang, and the Ban Gioc Waterfalls radiantly sparkling as aureoles on
the pinnacle of the S-shaped motherland. He sees Le Loi's and Tran Hung Dao's
magnificent forests and mountains; he sees Thai Nguyen, Yen Bai, Lao Kai, Bac
Can, Hoang Lien Son, the Red River Plateau, the Bach Dang River, and finally,
Thang Long, the Ancient Capital. He proceeds to Poet Nguyen Du's homeland and,
next, the imposing Long Range Mountains as gigantic as a Grand Dragon. This
legendary Long Range embraces vast steppes, frosty terrains of Dalat, Lambiang,
Bao Loc, the Ngoan Muc Gorge, Suoi Vang... Also along that Grand Dragon are the
rivers Ben Hai, Song Huong, Thu Bon, Tra Khuc, Mount Nui Ngu, the never-ending
Hai Van Gorge, the Deo Cu Mong Gorge, the Deo Ca Gorge, Song Cau, the Dai Lanh
Bay, Thap Cham… His heart and brain suddenly feel like burned up when, finally,
he sees back the beloved Saigon, once labeled the Pearl of Fareast Asia. He's
not sure what season it is, but flowers are blossoming all over the Plain of
Reeds. The Vam Co River sparkles in the morning sun as a Silver Dragon. The
Mekong River splits its way through the delta towards the East Sea. Suddenly
the sky turns utterly gloomy. At first, he sights an almost infinitely long
white vessel repeatedly assaulted by gigantic waves engulfing its rear half.
Wind rushes up again with thunder booming, and lightening cracking and
splintering across the putty colored sky. The vessel keeps going as though
unaware of the dark clouds, lightening, and the monster waves swallowing it up.
The sailors in white uniforms spread evenly on the both sides of the deck. On a
new lightening outbreak, swarms of sailors' white caps bursting up into the air
and transform into seagulls flying opposite the vessel's direction, whereas the
sailors gradually disappear from the deck and the ocean. The following monster
waves engulf the remaining part of the ship, giving rise to series of
explosions shaking heaven and earth, followed by countless fire columns
mushrooming fiercely and spreading out as quick as lightening. He wakes up with
his entire body giving out a horrible smell as in an animal cage. When checking
his face, he feels dense and very long hair on his cheeks. He gets out of his
bed. To his big surprise, not only does he get long hair on his face but also
on his body and limbs. He rushes out of the shack with the sandbag clothes on,
heading towards the blacksmith shop and then turning right towards the brook.
Although it's totally dark he has no trouble guessing the way, being too
familiar with the setting. The blacksmith shop and the brook are connected by a
narrow path snaking between two patches of shoulder-high maniocs. At the end of
this narrow path are two dense and high bamboo bushes adjacent to one end of
the wooden bridge. After passing the bamboos, he's stupefied to see the stream
emitting a kind of yellow light similar to the light he would see when coming
here every evening to look at his mirror in the water. He barely can know why
this light comes up in such a midnight dark. The bridge stands out clear in
that weird light. When bending his body and look at the water, he finds his
face covered with long yellow hair, indeed. So are his hands. More
surprisingly, instead of showing his sandbag clothes he's wearing, the
reflection just shows his naked body with long yellow hair, too, from head to
toe. For lack of wind at night, the reflection works very well. He starts
fainting, feeling so heavier and heavier that the bridge begins bending lower
and lower. His two legs start feeling cold when touching the water; then so do
his knees, belly, chest, and, finally, his neck. He now wakes up and, finding
his head just above the water, he clearly sees his yellow-haired face and his
two ferociously protruded jaws. His entire body starts flowing towards the
narrow and steeply segment. The stream's murmur sounds clearer and clearer when
running to depressions. Finally, his entire body rushes to the sunken area
before turning left to the vast pool he would come every evening. The yellow
light he saw before is gone, being replaced by a cavernous darkness. His soul
and body is slowly flowing with the stream growing narrower and narrower as
going to hell. Since then, history's color and transparent light have ended; so
have its distorting mirrors… on the eve of prison release . . . |
Đêm trước
ngày ra tù - Đông Yên
(...) Sau khi từ con suối trở về hắn
nhận được tin báo sẽ ra tù vào ngày hôm sau. Không
ai rõ có bao nhiêu người được trả tự do
lần nầy trong toàn trại, nhưng phần phía đông
bờ suối chỉ có một mình hắn được
tha. Vì thấy Tửng vẫn bình thản và đi ngủ
như thường lệ nên người ta nghĩ rằng
hắn chẳng có gì phải chuẩn bị cả; khi
đi thì chỉ việc đi thôi, đâu có hành trang gì để
đóng gói mang theo. Những người được chuyển
trại trước đây chỉ có vài phút để chuẩn
bị trước khi ra chỗ tập trung, đâu cần
phải được báo trước nguyên một đêm?
Chẳng bao lâu sau khi thiếp ngủ thì giấc mơ lại
đến với hắn. Đầu tiên hắn thấy
mình bay bổng trong một vùng không gian bao la bát ngát, ở
đó hắn nhìn thấy Ải Nam Quan, Lạng Sơn, Cao Bằng
và Thác Bản Giốc lung linh như những ánh hào quang trên
đỉnh đầu của quê hương hình chữ S.
Hắn nhìn thấy rừng núi uy linh của Lê Lợi, Trần
Hưng Đạo; thấy Thái Nguyên, Yên Bái, Lào Kai, Bắc Cạn,
Hoàng Liên Sơn, và đồng bằng Sông Hồng cùng Bạch
Đằng Giang và cuối cùng là Cố Đô Thăng Long. Hắn
bay về chiêm ngưỡng quê hương của thi hào Nguyễn
Du và sau đó là Dải Trường Sơn hùng vĩ
như con Đại Long. Trong lòng Dải Trường
Sơn thần thoại đó là những thảo nguyên mênh
mông, những miền đất lạnh của ngàn năm
mây trắng, của Đà Lạt, Lâm Viên, Bảo Lộc,
Đèo Ngoạn Mục, Suối Vàng... Cũng chạy dài
theo con Đại Long uy linh đó là dòng Sông Bến Hải,
Sông Hương, Núi Ngự, Đèo Hải Vân chập chùng,
Sông Thu Bồn, Trà Khúc, Đèo Cù Mông, Sông Cầu, Đại
Lãnh, Đèo Cả, Tháp Chàm…Tim óc hắn bỗng nhiên như
bùng cháy khi nhìn lại Sài Gòn thân yêu của thời vàng son với
danh hiệu Hòn Ngọc Viễn Đông. Hắn không rõ
đang ở vào tháng nào trong năm; nhưng hoa đã rộ
nở khắp bình nguyên ở Đồng Tháp. Dòng Sông Vàm Cỏ
lấp lánh trong nắng ban mai như những con rồng bạc.
Cửu Long Giang chẻ dọc đồng bằng để
cuộn mình xuôi về biển. Theo dòng chảy của Cửu
Long Giang xuôi về chín cửa, hắn bắt đầu
nhìn thấy Biển Đông. Bỗng nhiên trời đất
đột ngột đổi màu hung dữ. Trước
tiên hắn thấy xuất hiện một con tàu màu trắng
dài gần như vô tận và bị hết lớp sóng nầy
đến lớp sóng khác phủ hơn nửa phần sau. Gió
lại ào đến; chớp lòe sáng như xé nát bầu trời
đang dày đặt những đám mây đen; sấm liên
hồi thịnh nộ. Con tàu tiếp tục đi về
phía trước như không hay biết những đám mây
đen, sấm chớp, và những đợt sóng thần
đang phủ trên mình. Đoàn thủy thủ trong những
bộ quân phục màu trắng đứng dài theo thành tàu ở
hai bên. Khi sấm chớp nổi lên, hàng loạt những
chiếc nón trắng của đoàn thủy thủ lần
lượt tung bay lên không và biến thành những đàn hải
âu bay ngược hướng con tàu, trong khi tất cả
đoàn thủy thủ từ từ biến mất khỏi
sân tàu và mặt biển. Những đợt sóng thần tiếp
theo phủ nốt phần còn lại của con tàu, theo sau
là một loạt những tiếng nổ long trời lở
đất, rồi vô số những cột lửa ngùn ngụt
bốc lên và lan rộng nhanh như sấm sét. Tửng giật
mình tĩnh dậy, toàn thân tiết ra một mùi hôi khó chịu
như trong một chuồng thú. Khi đưa tay sờ mặt,
hắn cảm thấy lông rất dài và rất nhiều trên
hai má. Hắn ngồi dậy và ra khỏi giường. Hắn
hoảng hốt khi nhận ra rằng không những trên mặt
mà cả trên chân tay và thân hình của hắn cũng đầy
lông. Hắn vội vàng ra khỏi lán với bộ quần
áo may bằng bao cát trên người, đi thẳng về
hướng lò rèn và rẽ phải để đi về
hướng con suối. Trời tối như mực;
nhưng vì quá quen đường nên hắn nhắm hướng
mà đi. Từ lò rèn ra suối hắn phải đi theo con
đường mòn len giữa hai đám khoai mì đã lên cao
ngang vai của hắn. Cuối con đường mòn là hai
lùm tre cao và rậm rập ở ngay đầu cây cầu gỗ.
Sau khi vừa qua khỏi hai lùm tre, hắn sững sốt
nhìn thấy dòng suối phát lên một loại ánh sáng vàng vọt
tựa như ánh sáng của những buổi chiều mà hắn
đến đây để ngắm bóng mình dưới
nước. Hắn thực sự không hiểu tại sao lại
có thứ ánh sáng đó vào lúc nửa đêm tăm tối
như thế. Chiếc cầu gỗ trông rất rõ nhờ
vào dòng ánh sáng quái dị đó. Khi khom người để
nhìn xuống nước, hắn thấy mặt mình quả
thực đầy lông vàng. Khi hắn nhìn hai tay, hai tay của
hắn cũng quả thực đầy thứ lông vàng
như thế. Và ngạc nhiên hơn, mặt suối không phản
chiếu bộ quần áo được may bằng bao cát
mà hắn đang mặc trên người mà phản chiếu
toàn thân lông lá từ đầu đến chân. Trời
đêm không có một chút gió nào nên mặt nước phản
chiếu hình thù của hắn rất rõ. Hắn liệm
người đi và cảm thấy toàn thân trở nên nặng
hơn khiến cây cầu từ từ trĩu xuống mặt
nước mỗi lúc một thấp hơn. Hai chân của
hắn bắt đầu lạnh khi chạm nước, rồi
đến hai gối, bụng, ngực, và cuối cùng là cổ.
Bấy giờ hắn tĩnh lại và thấy đầu
của mình đã ở ngay trên mặt nước nên hắn
trông rất rõ khuôn mặt đầy lông màu vàng và hai hàm
răng nhô hẳn ra dữ tợn. Toàn thân hắn bắt
đầu theo dòng nước trôi đi về đọan
suối hẹp và đổ dốc. Càng lúc hắn càng nghe
rõ hơn tiếng rì rào của dòng suối đang tuông về
chỗ trũng. Cuối cùng thân thể của hắn theo
dòng chảy lao nhanh xuống vực sâu trước khi rẽ
trái sang vùng nước bao la mà mỗi chiều hắn
thường đến để đứng ngắm. Loài
ánh sáng vàng vọt lúc đầu bây giờ đã tắt hẳn
và nhường chỗ cho màn đêm thăm thẳm. Linh hồn
và thể xác của hắn từ từ trôi theo dòng suối
mỗi lúc một hẹp dần như trôi về địa
ngục. Màu sắc và loài ánh sáng trong suốt của lịch
sử chấm dứt từ đó và tấm gương dị
dạng cũng chấm dứt từ đó. . .đêm trước
ngày ra tù. . .
|