SPEAK UP, AMERICA - Dong Yen
(...) The Americans should no longer
keep silent. For politics and for humans in general, it's a rule, not
exception, to err and even commit crimes. In humanistic civilizations, however,
the key point is to come up with timely admissions instead of going on with
such bombastic nonsenses as humankind's intellectual summit, infallibility, and
invincibility like dictatorships would go. It's no doubt the Americans erred,
not for letting the South Vietnam down as a result of their incompetence but
for stabbing it in the back for their selfishness. Worse, by means of bloody
B52 carpet bombings in the North at the end of the war, they used the
Vietnamese people in the North as sacrifices to meet Beijing's requirements.
Those bombings stood out as ugliest and meanest crimes against humans, being
used not as an attempt to defeat the Communists but as an attempt to force the
Vietnamese Communist Party to surrender to Beijing and to come up with secret
agreements for territorial concessions in return for a so-called Spring Great
Victory, a hideous gift of Zhongnanhai. Further,
it's unlikely the Chinese invaded Vietnam's Paracel Islands without Uncle Sam's
complicity. At this point, one of the post-Nixon American
presidents should have spoken out apologizing to the Vietnamese people in both
the North and the South. The Americans might flout a political regime that has
collapsed but by no means should they flout a people that have fallen victim to
duplicity by both man and history. The fact that the American eagle can no
longer take wing might be partly accounted for by such inexorable conscience
debts.
Apology, of course, doesn't mean
apology to the current political regime in Vietnam. Neither does it mean going
placid, polite, gratifying, flattering, and respectful toward this political
regime, one of the most rearward and awkward systems that's going against human
evolutionary current. Apology doesn't mean, for the sake of a few American
financial oligarchies, complicity with a corrupted, servile, and brutal
political reality that's depriving the Vietnamese people of freedom, democracy,
and virtue. Otherwise, it wouldn't be unlike substituting old mistakes with new
ones, worse, more perilous, and far more reprehensible. It wouldn't be so
unlike adding new debts to unpaid ones. It should be mentioned that such terms
as freedom and democracy discussed here have nothing in common with the terms
American diplomats would use as rhetorical, empty, and treacherous slogans.
Pragmatism is just a vice-product of oncoming national bankruptcy, not a
solution. This doctrine would end up pushing the United States deeper in
history's quagmire and threatening to disband its current cohesion with the
fifty stars. That doctrine might surface as a symptom of a downhill episode of
a civilization which simply follows natural laws: what is clustered by man
would wind up broken up by nature. Among examples are Qin Shi Huang' Empire,
the Roman Empire, the British Empire, and the former Soviet Union. Coming soon
might be the current China, the United States, who knows? Continents on Earth
have been gradually split apart. Galaxies and universes keep running away from
each other farther and farther. Human politics is no exception.
For the Vietnamese who lost their country, Uncle Sam still stands for a historic bleeding wound. Vietnam belongs to the Vietnamese people, not to those antipatriotic lackeys that keep flattering America and crawling before China at the same time. Instead of going on with new duplicity, America should soon give history an answer should it pride itself on being the world's greatest civilization. (...) |
HOA KỲ
HÃY LÊN TIẾNG - Đông Yên
(...) Hoa Kỳ không nên tiếp tục im lặng. Sai làm
là qui luật của chính trị và của con người
nói chung. Con người nào, chế độ chính trị
nào cũng có cơ hội mắc phải sai lầm, và ngay
cả tội ác; nhưng điểm quan trọng trong các nền
văn minh nhân bản là biết nhìn nhận sai lầm của
mình thay vì cứ tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ,
không bao giờ sai lầm và không bao giờ bị đánh bại
như các chế độ toàn trị thường xuyên
tuyên bố. Người Mỹ dứt khoát đã sai lầm,
không phải đã bỏ rơi Miền Nam vì bất lực
mà là phạm tội đâm sau nhân dân Miền Nam. Họ dùng
xương máu của người dân Miền Bắc để
thỏa mãn yêu cầu của Bắc Kinh qua các đợt
không tập đẫm máu bằng B52 vào cuối thời kỳ
chiến tranh. Những trận không tập đẫm máu
đó hóa ra là những tội ác xấu xa nhất và bẩn
thỉu nhất chống nhân loại vì không nhằm mục
đích chiến thắng cộng sản mà chỉ vị mục
đích buộc Đảng Cộng Sản Việt Nam đầu
hàng Trung Quốc để đảng nầy quy gối
trước Bắc Kinh và ký kết những mật ước
nhượng đất nhượng biển nhằm đổi
lấy cái "Đại thắng mùa xuân" như một
món quà bố thí ô nhục của Thiên Triều. Hơn
nữa, Trung Quốc khó lòng xâm chiếm Hoàng Sa của Việt
Nam nếu không có sự đồng lỏa của Chú Sam. Do đó, ở
điểm nầy, một trong những đời tổng
thống Mỹ hậu Nixon lý ra đã sớm lên tiếng và
chính thức xin lỗi nhân dân Việt Nam ở cả hai miền.
Họ có thể im lặng làm ngơ đối với một
chế độ chính trị đã sụp đổ
nhưng họ không thể làm ngơ với một dân tộc
bị lịch sử và con người phản bội. Con
đại bàng ngày nay không cất cánh được có lẽ
một phần là do những món nợ lương tri oan
nghiệt kia.
Xin lỗi ở đây không có nghĩa là xin
lỗi chế độ độc tài hiện nay tại
Việt Nam. Xin lỗi không có nghĩa là quay sang ve vãn, lễ
độ, nhu nhược, và hỗ trợ chế độ
chính trị nầy, một trong những chế độ
chính trị lạc hậu và dị hợm đang đi
ngược dòng tiến hóa của con người. Xin lỗi
cũng không phải là vì quyền lợi ích kỷ của một
số tài phiệt Mỹ mà đồng lỏa với một
thực tại chính trị thối nát, nô dịch, và tàn bạo
đang tước đoạt tự do, dân chủ, và phẩm
giá dân tộc Việt Nam. Làm thế chẳng khác nào đổi
sai lầm cũ bằng những sai lầm mới tệ hại,
nguy hiểm, và sĩ nhục ngàn lần hơn. Nợ
cũ chưa trả xong lại chồng thêm nợ mới.
Cũng cần nhấn mạnh rằng dân chủ và tự
do được đề cập ở đây không phải
là thứ dân chủ và tự do mà các nhà ngoại giao Hoa Kỳ
thường xử dụng như những chiêu bài chính trị
cường điệu, trống rỗng, và gạt gẫm.
Chủ nghĩa duy lợi là một phó sản của xu thế
băng hoại nơi một quốc gia chứ không phải
là một giải pháp. Chủ nghĩa nầy tựu trung sẽ
đẩy Hoa Kỳ sâu hơn vào vũng lầy lịch sử
và làm tan rã qui chế hiệp chủng quốc với
năm mươi ngôi sao hiện nay. Chủ nghĩa đó
có thể chỉ là triệu chứng của thời kỳ
xuống đồi nơi một nền văn minh lớn
đang đi theo qui luật chung của tạo hóa: cái gì do
ý chí con người gồm thâu thì tạo hóa sẽ xé nhỏ
ra trở lại. Đế quốc Tần Thỉ Hoàng,
Đế quốc La Mã, Đế quốc Anh, Liên Xô cũ
v.v. là những bằng chứng. Sắp đến có thể
là Đế quốc Tàu hiện tại và Hiệp Chủng
Quốc Hoa Kỳ, biết đâu? Các lục địa trên
địa cầu từng bước bị xé ra và chẳng
bao giờ gắn liền trở lại. Các thiên hà và các
vũ trụ nhỏ vẫn tiếp tục ly tán nhau mỗi
ngày một xa hơn. Chính trị của con người có lẽ
cũng không ngoài qui luật đó.
Đối với những người Việt Nam mất nước,
Chú Sam là biểu tượng cho vết thương lịch
sử đang tiếp tục rướm máu. Đất nước
Việt Nam là của dân tộc Việt Nam chứ không phải
của tập đoàn mãi quốc cầu vinh, vừa cầu
cạnh và ton hót Chú Sam, vừa khom lưng cúi đầu trước
Thiên Triều. Nếu cảm thấy đôi chút liêm sỹ trong
tư cách một siêu cường văn minh nhất hành tinh
thì Hoa Kỳ nên sớm cho lịch sử một trả lời
thay vì tiếp tục lừa dối.(...) |