The Sheep World - Dong Yen
(...) What kind of society are they
going to establish? Would it be a flock of timid sheep shepherded by the party?
Would these sheep be left alone if reticent on all injustices, exploitations,
and deceptions? Would they be entitled for all benefits and Golden Fleeces
if they remained submissive to the regime, clapping their hands, with songs
extolling class warfare and socialism's prominence?
With time, would they no longer
remember their human origin that the regime has deprived them of? Someday,
while looking around and just seeing rams, ewes, and lambs in motley fleeces,
they might ask each other:
- "Where are the shepherds and their ferocious
sheepdogs?"
-
"Are we free, perhaps?
-
"Everything in this world has a price to pay,
especially freedom. Who among us the sheep accepts sacrifices and fights in
exchange for freedom?"
-
"But history has its own logic; by sheer
contingency, who knows, would it bring in a surprise gift that it might think
nobody needs any longer.
-
"We indeed no longer need freedom. It's only a
notion that once kept us suffering when we were humans. History never brings in
anything we didn't ask for. If it actually offers freedom now, it would be
nothing else than a gratuitous, fortuitous, worthless gift, for we no longer
need it. Further, giving something out also means having right to take
it back, especially when it's given out gratis and
unconditionally."
The sheep are not aware that their socialism has grown so advanced that the
shepherding oligarchy has dissolved itself, and the former shepherds themselves
have transformed into sheep in red fleeces and segregated on high mountains.
The freshest and greenest prairie below is for a minority of elite sheep in
golden fleeces. The vast remaining steppe on the globe becomes the living
environment for sheep flocks in motley fleeces, confined within zones
surrounded by high enclosures; some of these sheep have been sent to
slaughterhouses for noncompliance. Time keeps going and gradually helps the
sheep stop questioning their fate, help them out of reminiscences about the
time they were humans, and out of questions about evolution, which they assume
is circular, whereby the start point and the ending point are the same.
History repeats itself; and, by residual human instinct, again, they wonder:
-
"Where are the shepherds and their ferocious
sheepdogs?
-
"Maybe we are already free for good?"
-
"If freedom means being freed from our humanity then we are actually
free. But what about that high and stern enclosure?"
-
"It lies with the social agreement we have implicitly signed. On one hand,
it protects us from wild animals. On the other hand, it has become part of our
essence and survival; we cannot go without. Beyond that high and stern
enclosure, we'd definitely find ourselves vulnerable because of so many
unpredictable risks. In no way could we survive outside a finite space. Inside
that enclosure we are a mild, classless society of motley sheep, equal to each
other in terms of physical features, qualitative standards, social status, and
inherent values. It's a perfect world free from tomorrow's worries, for
tomorrow is responsibility of the red fleece sheep on the top, free from the
past, for the past belongs to the bourgeoisie having nothing in common with our
species or our evolutionary level. We are not used to a world with
glaring lights of freedom and ambitions, for our vision has been conditioned to
a two-dimensional world without lights coming from a third dimension."
-
"Have we lost the sense of time because one day is the same as any other?
We still experience days and nights, even months and years, but that these
chronological measures of physical time that have nothing to do with reference
points for the existential process. We do have a sense of birth and death, of
hunger and thirst, of struggle for life, and of physiological needs. But,
without a sense of progress, of context in time, can we be aware of what's
going on with our fellow sheep?"
-
"In fact, we need not worry about that, for it's the responsibility and
domain of the red fleece oligarchy on the top."
-
"We live in flocks but each individual is confined within a separate
psychological space, unable to be aware of others' around us. Tacitly, we have
assigned the red fleece oligarchy on the high mountains the right of taking
care of our fate."
-
"We would become disoriented in thinking and acting were they not
around."
- "This is the ultimate alienation. As assignees,
the red fleece sheep become masters of our fate, yet blame their political
blunders on us. Since the right is on their side, then the wrong is on
ours."
- "When did we accept this alienated existence? It
was when we deliberately gave up our human individuality to join the flock.
From then on, we thought we kept evolving in life as though we still were
humans, but, in fact, we just appeared to do so. We pretended to view others as
humans, to view social relationships as human relationships; pretended to
comply with human codes of behavior regarding social institutions; pretended to
soothe ourselves in the comfort of socialist ideological cradles, afraid of
crying for fear of disturbing the nanny state; pretended to be on the way to a
classless and free world; pretended that our thoughts and dreams meant
something, that we were still aware of love and ambition; pretended to stop
dreaming about individual freedom and its attendant tensions, antagonisms, and
transcendent aspirations; pretended to embrace the characteristics
specific to human civilization."
Is it true that only the bourgeoisie cares about the
quality of life and its virtue? As put by Charles de Montesquieu, "Virtue
is mostly impossible in a monarchy and nonexistent under despotism…. Virtue is
not at all necessary to it." (...) |
Thế giới
loài cừu - Đông Yên
(...) Họ sẽ xây dựng một xã hội
gì đây? Phải chăng đó sẽ là một đàn cừu
co ro nhút nhát được đảng đứng ra
chăm sóc? Chúng sẽ được bình yên nếu cam
đành nhắm mắt trước những bất công, bóc
lột và lừa đảo? Chúng sẽ được
hưởng đầy đủ những bổng lộc
và những bộ lông cừu vàng nếu tuyệt đối
phục tùng chế độ, vừa vổ tay vừa hát
mãi những điệp khúc giai cấp đấu tranh và
ưu việt xã hội chủ nghĩa? Theo thời gian
chúng sẽ quên đi nguồn cội con người mà chế
độ đã từng bước cướp đi của
chúng? Một ngày nào đó khi nhìn chung quanh chỉ thấy
toàn cừu bố, cừu mẹ, và cừu con, với đủ
sắc lông, chúng sẽ giật mình tự hỏi:
- Các bố chăn cừu và đàn chó
dữ đâu hết cả rồi?
- Chúng ta sẽ được tự
do chăng?
- Mọi thứ trên đời đều
phải trả giá, nhất là tự do. Ai trong đám cừu
của chúng ta chịu hy sinh chiến đấu mà hy vọng
có tự do?
- Nhưng lịch sử có luận lý
riêng của nó; biết đâu, do ngẫu nhiên tuyệt đối,
nó có thể bất ngờ mang đến một món quà cho
không mà nó nghĩ chẳng ai cần đến nữa.
- Và thực sự chúng ta đâu cần
tự do nữa. Đó chỉ là một khái niệm khiến
chúng ta đau khổ khi còn làm người. Lịch sử
không bao giờ mang đến những gì chúng ta cần mà
không chịu đòi hỏi. Nếu bây giờ lịch sử
có mang tự do đến thì đó chỉ là món quà cho không,
ngẫu nhiên, vô giá trị, vì chúng ta không cần đến
nó nữa. Hơn nữa, ai đã cho đi cái gì thì cũng
có thể lấy lại cái đó, nhất là những gì
được cho đi vô điều kiện.
Lũ cừu đâu biết rằng chủ
nghĩa xã hội đã tiến xa đến thời kỳ
giai cấp chăn cừu đã tự giải tán, và đám
chăn cừu ngày xưa, chính họ, bây giờ cũng hóa
thành cừu trong những bộ lông cừu đỏ và sống
biệt lập trên những ngọn núi cao. Đồng cỏ
xanh tươi nhất bên dưới dành cho thiểu số
cừu thượng lưu có bộ áo lông cừu vàng.
Phần thảo nguyên mênh mông còn lại trên phần lớn
địa cầu trở thành môi trường sống của
những đàn cừu với những bộ lông tạp sắc,
bị giam hảm trong từng vùng có hàng rào cao; một số
trong đám cừu tạp sắc nầy bị đưa
vào lò sát sinh vì tội bất phục tùng. Thời gian cứ
tiếp tục trôi và từng bước giúp đàn cừu
quên đi câu hỏi về thân phận, quên đi hoài niệm
về thuở làm người, và quên đi nguồn cội
tiến hóa, mà chúng nghĩ là tiến hóa theo vòng tròn, trong
đó điểm đi và điểm đến cuối
cùng là một. Tuy nhiên, lịch sử là sự lặp
đi lặp lại; và, theo bản năng còn sót lại của
loài động vật có ý thức, một lần nữa
lũ cừu lại hỏi nhau:
- Các bố chăn cừu và đàn chó
dữ đâu hết mất cả rồi?
- Có thể chúng ta đã thực sự
được giải phóng rồi?
- Nếu giải phóng là đưa chúng
ta ra khỏi thân phận làm người thì chúng ta thực sự
được giải phóng rồi. Nhưng sao vẫn còn cái
hàng rao cao và kiên cố kia?
- Đó là kết quả tất yếu
của một hợp đồng xã hội mà chúng ta đã
mặc nhiên ký kết. Một mặt, nó bảo vệ
chúng ta khỏi bị thú dữ từ bên ngoài tấn
công. Mặt khác, nó đã trở thành một yếu tính
hiện hữu và sinh tồn; chúng ta không thể sống mà
không có nó. Bên ngoài cái thế giới được vây quanh
bởi cái hàng rào cao và kiên cố kia, dứt khoát chúng ta sẽ
dễ bị thương tổn vì có thể có quá nhiều
rủi ro không thể tiên liệu được. Chúng
ta không thể sống sót bên ngoài một không gian hữu hạn.
Bên trong cái hàng rào đó, chúng ta là một xã hội hài hòa
không giai cấp của những con cừu tạp sắc,
bình đẳng với nhau về của cải vật chất,
về phẩm chất, về địa vị xã hội,
và về giá trị cố hữu. Đó là một trật tự
hoàn chỉnh không ưu tư về ngày mai, vì ngày mai là phận
sự của đám cừu áo đỏ trên cao; không lưu
luyến về quá khứ, vì quá khứ thuộc về bọn
tư sản, vốn không còn chung chủng loại hoặc
trình độ tiến hóa với chúng ta. Chúng ta không quen với
những thế giới có loài ánh sáng quá chói chang của tự
do và khát vọng, vì thị giác và tri giác của chúng ta đã
được điều kiện hóa để sống
trong một thế giới hai chiều không có ánh sáng đến
từ chiều thứ ba.
- Như thế, chúng ta cũng có ngày và
đêm, nhưng khái niệm về ngày và đêm đó không phải
như là những nêu mốc báo hiệu cho tiến trình hiện
hữu mà chỉ là những điệp khúc của thời
gian vật lý. Chúng ta biết sinh ra và chết đi, biết
đói, biết khát, biết đánh nhau vì miếng ăn, biết
phải giải quyết những nhu cầu sinh lý và vật
lý, nhưng chúng ta không biết đến những gì xảy
ra cho những con cừu bên cạnh.
- Thực ra chúng ta không cần phải bận
tâm đến vấn đề đó làm gì vì nó thuộc
trách nhiệm và quyền hạn đã có đám lừa áo
đỏ trên núi cao.
- Chúng ta sống thành bầy nhưng mỗi
cá nhân được giam hảm trong một không gian tâm lý
riêng biệt không nhìn thấy hiện hữu thực sự
của tha nhân. Chúng ta đã mặc nhiên ủy thác cho đám
lừa áo đỏ trên núi cao quyền chăm sóc số phận
của chúng ta.
- Không có họ chúng ta sẽ mất
phương hướng trong suy tư và hành động.
- Đó chính là hiện tượng vong
thân tuyệt đối. Với danh nghĩa là kẻ
được ủy thác, đám cừu áo đỏ làm chủ
định mệnh của chúng ta và xem những sai lầm
chính trị như là sai lầm của chính chúng ta, vì họ
chỉ là những người được ủy thác,
nghĩa là cái gì đúng là của họ và cái gì sai là của
chúng ta.
- Nhưng đâu phải bây giờ chúng ta mới
bị tha hóa; khi từ bỏ thân phận làm người
chúng ta đã tự ý chối bỏ chính mình rồi.
- Từ đó chúng ta tiếp tục
luân lưu trong đời tựa như chúng ta là người,
trong khi chúng ta chỉ giả vờ làm thế. Chúng ta giả
vờ xem tha nhân chung quanh chúng ta như những con người,
giả vờ xem những mối quan hệ xã hội là quan
hệ nhân bản, giả vờ tuân thủ chế độ
như tuân thủ những bộ luật của con người,
giả vờ tin tưởng vào các định chế xã hội
như là những định chế của một giai
đoạn tiến hóa nhân loại nào đó trong tiến
trình tiến hóa chung của nhân loại, giả vờ
đang nằm trong những chiếc nôi êm ả của chủ
nghĩa xã hội và rất ngại ngùng lên tiếng khóc vì sợ
làm khinh động chế độ vú em, giả vờ
đang đi trên lộ trình tiến đến thế giới
đại đồng, giả vờ thỉnh thoảng lên
tiếng để nói với người và tự nói với
mình rằng chúng ta hãy còn sống, còn biết yêu
thương và khát vọng, giả vờ quên đi những
mơ ước tự do, quên đi sự căng thẳng
và dằn vặt cố hữu cũng như ý thức siêu
việt vốn phân biệt con người với con vật,
và quên đi sự kiện chúng ta không còn là những thành tố
của một nền văn minh mang yếu tính của con
người.
- Chỉ có bọn tư sản mới quan
tâm đến phẩm chất cuộc sống và phẩm
giá.
Đúng vậy. Như Charles de Montesquieu từng
nhận định, "Phẩm giá phần lớn không
thể có trong một nền quân chủ và dứt khoát không
có dưới chế độ toàn trị…Phẩm giá hoàn
toàn không cần thiết với loại chế độ nầy."(...) |