Language and the River - Dong Yen
(...)
As for Khung, nobody knows if he's an earth man or a
creature from another planet as he never speaks. Some guesses he's a criminal
living on the same planet as the wardens'. Afterward, however, it's clear that
there isn't much in common between him and the wardens; he looks more like a
human through his upright movement, behavior, and especially the physical
features of his body and face having no yellow hair that the wardens have. But
the clothes he wears are different from the uniforms of the wardens; they are
made of sand bags, instead, like other prisoners'. His mouth is not protruded
so much as to display the two ferocious jaws as the wardens do. The way he eats
and drinks is the same as the other prisoners', following a fixed schedule,
unlike the wardens, who can eat anytime, anywhere, on the ground as well as on
the tree, whether the eating place is dirty or clean, damn the consequences,
eating as fast as possible, for fear of losing the food to others.
Although mute, he can use his facial expressions for such
feelings as anger, discontent, joyousness, sadness, love, and hatred. That's
why everybody assumes he must be human, but years of imprisonment have made him
mute, leaving his mouth solely for eating, not for speaking, protesting, or
raising questions. It means that he must once have been a member of human
society, experiencing suffering and happiness, love and disappointment, looking
forward to future as an extension of hope and also of risks for his destiny. He
might have been a brave soldier resolutely advancing toward the enemy and then
condemned by fate into the hands of the enemy. He might have been a scholar, a
university professor, a writer, a poet, a playwright, a musician, a painter, an
artist, a singer, or simply an unlucky lover, a faithful husband and a dedicated
father. In short, he might have once been human in the sun of the Solar System,
under the blue sky of the Long Range Mountains and of the faithful waters of
the Red River and the Mekong River.
And all has now become history. And that past might stay
on in him; and it's possible that most of it might have been gone as a result
of his language being unused for years. Language is normally viewed as a means
of restoring the past and reminiscence, sine qua non existential components of
a historic creature like him. When defined commonly as a voice communication,
among other things, language can serve as a means for sharing part or all of
the immense space that time has pushed into the darkness of the past. That
immense space might have included the happy sunny days animated by bird songs
in spring, summer, and fall, and the serene youthful days. On those days,
clouds were rolling above prairies; steppes were flooded with multicolor
flowers under a blue humanistic peaceable sky. Those were carefree school days
with teenage diary pages full of affection and aspiration. Those were
inexpressible sorrows, unfulfilled dreams, unanswered loves, living experiences
that were seemingly as normal as a river going up and down with everyday tides
while, in fact, they're carrying with them host of mishaps and obscurities.
Without language, when dying, man would carry with him that entire obscure
space like a boulder going down to the bottom of a river. Every day, the river
goes downstream to empty into the ocean whereas the boulder gets quietly buried
underneath. Every day, so many messages go up and down the river without any
appointment with the boulder which silently locks up its existence underneath a
layer of inexorable alluvial. Every day, every season, and every year go on
with the sun glittering on the river, alleviating the cold underneath; but it's
not strong enough to warm up the boulder sunken too deep. Season rain comes in
at times to clean up the river; but, since the rainwater stays on the surface
and then goes to the ocean, it doesn't reach the river bottom, which houses the
boulder. Above the river, on the sunny days, is an immense blue sky with
rolling clouds whereas, to the boulder, it's infinite darkness. Like other
living beings, if man has no voice then language belongs to the river, not to
man. The past belongs to time, not to him if he has no language. Existence
belongs to the absurd if man has no past. If living basically defines itself as
sound, light, action and reaction then, without language, man is no longer
fully defined as an existence.
(...) |
Ngôn ngữ
và dòng sông - Đông Yên
(...) Riêng thằng Khùng
thì không ai đoán được hắn là người trái
đất hay một sinh sinh vật của một hành tinh
nào khác vì hắn không bao giờ nói. Có người đoán
rằng hắn là phạm nhân thuộc cùng một hành tinh
như đám cai tù; nhưng sau đó người ta nhận
ra không có điểm nào tương đồng giữa
hắn và đám cai tù; hắn gần với loài
người hơn qua lối đi đứng, hành xử
và nhất là qua hình thù vật lý của thân thể và khuôn
mặt không có lông vàng như các tên cai tù. Hắn cũng
biết mặc quần áo che thân vì không có bộ lông trên mình
như đám cai tù. Nhưng quần áo của hắn không
giống như những bộ đồng phục của
đám cai tù mà được may bằng bao cát như các tù
nhân khác. Miệng của hắn cũng không nhô hẳn ra
để lộ hai hàm răng hung tợn nơi các tên cai
ngục. Cách ăn uống của hắn rất giống
cách ăn uống của những tù nhân khác, có giờ
giấc chứ không phải lúc nào ăn cũng
được và có thể ăn ở bất cứ
đâu, dưới đất, trên cây, chỗ dơ cũng
như chỗ sạch, ăn được là cứ
ăn, ăn càng nhanh càng tốt vì sợ những tên cai tù
khác giật mất miếng ăn.
Mặc dù hắn không
nói nhưng sắc mặt hắn có thể biểu hiện
những phản ứng tâm hồn như giận dữ,
bất mãn, vui, buồn, yêu, và ghét. Chính vì điểm
nầy mà người ta đoan chắc thằng Khùng
cũng là người nhưng đã bị những năm
tù đày làm câm đi, có miệng chỉ để ăn
uống chứ không phải để nói, phản
đối hay đòi hỏi. Điều đó có nghĩa là
trước kia hắn có thể đã từng là một
thành viên của xã hội loài người, biết đau
khổ và hạnh phúc, biết yêu thương và thất
vọng, biết ngày mai là nối dài của hy vọng và
đồng thời là nối dài cho những rủi ro
của số phận. Rất có thể hắn đã
từng là một người lính hiên ngang xông trận,
từng nhìn mặt kẻ thù mà tiến và sau đó bị
số phận quay lưng để đẩy hắn vào
tay kẻ thù. Rất có thể hắn đã từng là
một học giả, một giáo sư đại học,
một nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch, nhạc
sỹ, họa sỹ, diễn viên kịch nghệ, ca
sỹ, hay đơn thuần một người tình không
may mắn, một người chồng và người cha tận
tụy hy sinh. Nói chung, có thể hắn đã từng làm
người dưới ánh nắng của Thái Dương
Hệ, với trời xanh của Dải Trường
Sơn và dòng nước thủy chung của Sông Hồng và
Cửu Long Giang.
Và tất cả bây
giờ đã trở thành dĩ vãng; và dĩ vãng đó có
thể vẫn còn trong hắn và cũng có thể đã
mất đi phần lớn khi ngôn ngữ của hắn không
được xử dụng từ nhiều năm. Ngôn
ngữ thường được xem là phương
tiện giúp phục hồi dĩ vãng và hoài niệm,
phần hiện hữu không thể thiếu đi trong
một sinh vật có sử tính như con người. Khi
ngôn ngữ được hiểu một cách thông
thường như là tiếng nói, ngoài những mục
đích khác, con người xử dụng nó để chia
xẻ với kẻ khác một phần hay tất cả
vùng trời bao la mà thời gian đã đưa vào bóng
tối của quá khứ. Trong vùng trời bao la đó có
những ngày vui với nắng ấm và chim hót rộn ràng
vào những sáng mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, và những ngày bình
yên thơ dại. Ngày đó, mây chập chùng bay trên
đồng cỏ, thảo nguyên tràn ngập với
đủ loài hoa muôn hương muôn sắc dưới
nền trời xanh nhân bản bát ngát hiền hòa. Đó là
những năm tháng vô ưu cắp sách đến
trường song song với những trang nhật ký
đầu đời chất chứa những vấn
vương và khao khát. Đó còn là cõi buồn khó phơi bày,
những hoài vọng khôn nguôi, những cuộc tình không
trọn, những trải nghiệm vốn bình
thường như một dòng sông xuôi ngược theo thủy
triều mỗi ngày nhưng lại chứa đầy
bất trắc và u uẩn. Nếu không có ngôn ngữ thì khi
chết đi con người sẽ vĩnh biệt
cuộc đời và mang theo cả vùng không gian mờ
mịt đó như tảng đá chìm xuống dòng sông.
Mỗi ngày dòng sông theo dòng chảy hạ nguồn để
hòa vào biển cả trong khi tảng đá vẫn âm
thầm chìm dưới đáy sông sâu. Mỗi ngày bao nhiêu
thông điệp xuôi ngược trên dòng sông không một
lời hò hẹn với tảng đá lặng câm đang
tự chôn chặt hiện hữu của mình dưới
lớp phù sa oan trái. Mỗi ngày, mỗi mùa, mỗi năm
đi qua với ánh nắng chan hòa trên dòng sông để lòng
sông vơi đi phần lạnh giá, nhưng sức nóng
mặt trời lại không đủ nóng để
sưởi ấm tảng đá đã chìm đắm quá sâu
trong lòng nước. Những trận mưa mùa thỉnh
thoảng vẫn về để gội rửa dòng sông
nhưng lượng nước mưa chỉ ở trên
mặt dòng sông rồi đi về biển, không thể
đến được đáy nước nơi
tảng đá đang nằm. Bên trên dòng sông, vào những
ngày nắng ấm, là bầu trời bao la với mây bay
lồng lộng, nhưng với tảng đá, tất
cả đều là màn đêm bất tận. Như các sinh
vật khác, nếu con người không có tiếng nói thì
ngôn ngữ thuộc về dòng sông chứ không thuộc
về con người. Dĩ vãng thuộc về thời
gian chứ không thuộc về con người nếu con
người không có ngôn ngữ. Hiện hữu thuộc
về phi lý khi con người không có dĩ vãng. Nếu
hiện hữu được định nghĩa cơ
bản là âm thanh, ánh sáng, động tác, và phản
động tác thì, nếu không có ngôn ngữ, con
người sẽ không còn được định
nghĩa là hiện hữu một cách đầy đủ.
(...) |