AS EVER - Dong Yen
(...) It's no doubt that the AFRVN emerged as a good-versus-evil cause. History sometimes joins with the bad guys; but that fact is barely sufficient for humans to join with the bad guys, too. History's duplicity isn't sufficient either for the Americans to turn their back on their so-called allies and later to become accomplices of the bad guys. Right from the beginning, the Americans came here uninvited. They then went on with tremendous losses of lives and money as an attempt to serve their own country' interests, first and foremost. With time, however, history demonstrated that their strength didn't match their ambition. They gave up as a result of their own problems and incompetence; and it's also for their national interests that they let the South Vietnam down. Politics is a matter of change. As put by a guy in England, "A nation has no permanent enemies and no permanent friends, only permanent interests." Some other guy in America later paraphrased that statement and made it his own, saying, "We do not have permanent friends or permanent enemies – we only have permanent interests." Who is "we?" Greedy and mindless financial oligarchies? Of course, it's a rule. History would be lenient on this matter; but it would barely be with reference to all the losses and ordeals suffered by the South Vietnamese civilians, government officials, and armed forces in jail, re-education camps, on open seas…, let alone all the deep-rooted properties seized following the South's collapse, which would have been the South Vietnamese's responsibility ….without the duplicity on the part of the Americans, then assumed as their faithful allies, militarily and ethically. History would barely be lenient either for the American B52 carpet bombings against the North Vietnamese toward the end of the war. These bombings followed tacit pending agreements between Nixon/Kissinger and Mao-Tse Tong whereby the United States would pull out of South Vietnam in exchange for secret trade treaties with China. The Americans didn't carry out those bloody airstrikes as an attempt to end the war but rather as an attempt to speed up the above-mentioned secret trade treaties by forcing the Vietnamese Communist Party to surrender to Beijing and sign tacit agreements with territorial concessions on land and sea at the Vietnamese people's expense and on their back…in exchange for a so-called "Great Spring Victory (!)", a Chinese gift from Hell. The April 30, 1975 event turned out the mourning, not solely for the South Vietnamese, but also for all the Vietnamese people. Differently put, the American primary goal was to do their best to finalize lucrative trade treaties with China at Vietnam's expense before letting the South down for good. History made its first mistake when posing South Vietnam as a so-called ally of the Americans against its will whereas the opposite, that is, as one of their enemies, instead, would turn out desirable. Its second mistake, even worse, wound up turning Vietnam into a sacrifice for American interests, a game for dirty, mindless, and cynical politicians. History might be lenient for the Americans letting down South Vietnam but it would hardly be for their stabbing it in the back. (...)
As ever, the sun rises every morning in the East and sets every evening in the West. As ever, the famous sakura of Washington DC gracefully line the Tidal Basin at the National Cherry Blossom Festival in early spring, when the cherry blossoms bloom. As ever, on Mount Rushmore, the majestic faces of Richard Nixon and his successors quietly and proudly look out at the American blue sky with white clouds peacefully flowing year after year, season after season….without figuring out the American Doomsday looming on the horizon. As ever, American politicians go on boasting about values and ideals while totally unaware of what's going on in their own backyards. As ever, in the eyes of the Americans and many people in the rest of the world, American political institutions stand out as the prototypes of human civilization regardless of the legacies of greed and oppression they support. No one knows where those prototypes would take this civilization to, eventually. (...) |
NHƯ THUỞ
NÀO - Đông Yên
(...) Quân đội Miền Nam dứt khoát
là đội quân của thiện chống ác. Lịch sử
nhiều khi đứng về phía kẻ ác; nhưng sự
kiện đó không đủ để nhân loại cũng
đứng về phía kẻ ác. Sự ruồng bỏ của
lịch sử cũng không đủ để người
Mỹ quay lưng với những kẻ mệnh danh là
đồng minh của họ và sau nầy trở thành đồng
lỏa với kẻ ác. Ngay từ đầu, người
Mỹ không mời mà đến. Họ đã đổ
xương máu và tiền của vào Miền Nam như một
cố gắng chủ yếu phục vụ quyền lợi
của nước Mỹ. Sau một thời gian, lịch sử
đã chứng minh là lực bất tòng tâm. Họ bỏ cuộc
vì những khó khăn và bất lực; và cũng vì quyền
lợi quốc gia, họ bỏ rơi Miền Nam. Chính trị
là thay đổi. Winston Churchill từng tuyên bố, "Một
quốc gia không có kẻ thù vĩnh viễn và bạn bè
vĩnh viễn, chỉ có quyền lợi vĩnh viễn."
Về sau ở Mỹ có người sửa đổi lời
văn đôi chỗ và biến câu nói trên thành của chính họ,
"Chúng ta không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù
vĩnh viễn - chúng ta chỉ có quyền lợi vĩnh viễn."
Đó là qui luật khách quan. Lịch sử có thể tha thứ
họ ở điểm nầy, nhưng dứt khoát sẽ
không tha thứ họ về những đau thương mất
mát của quân dân cán chính Miền Nam Việt Nam trong các nhà
tù, trại cải tạo, ngoài biển khơi... cùng những
tài sản bao đời bị cưỡng đoạt sau
khi Miền Nam thất thủ, một thất thủ lý ra
có thể qui trách hoàn toàn toàn trách nhiệm cho nhân dân Miền
Nam.... nếu không có sự phản bội của Mỹ, bấy
giờ được giả định là một đồng
minh tin cậy về cả hai phương diện chiến
lược và đạo đức. Lịch sử cũng
sẽ không tha thứ họ về những trận không tập
trải thảm bằng B52 mà nhân dân Miền Bắc gánh chịu
vào giai đoạn sắp kết thúc chiến tranh. Bấy
giờ, qua những đổi chác bí mật giữa
Nixon/Kissinger và Mao Trạch Đông, Hoa Kỳ đã quyết
định bỏ rơi Miền Nam để làm ăn với
Trung Quốc. Những trận không tập đẩm máu nầy
không phải vì muốn chấm dứt cuộc chiến mà
chỉ dùng xương máu của người Việt để
nhanh chóng đạt được những mật ước
thương mại nói trên với Trung Quốc bằng cách
buộc Đảng Cộng Sản Việt Nam đầu
hàng Bắc Kinh và đặt tay xuống ký những mật
ước nhượng đất nhượng biển và
nhiều điều khoản khác trên lưng dân tộc Việt
Nam ... để đổi lấy ... "Đại thắng
mùa xuân"(!) do Bắc Kinh bố thí từ địa ngục.
Biến cố 30 Tháng Tư 1975 không phải là cái tang cho
riêng Miền Nam mà cho chung cả dân tộc Việt Nam. Nói
chung, người Mỹ đã xử dụng xương
máu của người Việt ở cả hai miền Nam,
Bắc để làm món hàng mua bán với Trung Quốc,
trước khi thực sự bỏ rơi Miền Nam. Lịch
sử phạm phải sai lầm thứ nhất khi áp đặt
Miền Nam như là một cái được mệnh danh
là đồng minh của Mỹ, trong khi nếu làm kẻ
thù của Mỹ thì tốt hơn. Sai lầm thứ hai,
nghiêm trọng hơn, là biến Việt Nam thành một vật
tế thần cho những quyền lợi của Mỹ, một
trò chơi cho những chính trị gia dơ bẩn, vô
lương tâm, và khuyển nho. Lịch sử có thể tha
thứ người Mỹ về chuyện bỏ rơi Miền
Nam nhưng nó sẽ khó lòng tha thứ chuyện họ
đâm sau lưng nhân dân Miền Nam. (...)
Như thuở nào, mặt trời vẫn mọc
mỗi sáng ở phương đông và lặn vào buổi
chiều ở phương tây. Như thuở nào, những
hoa đào nổi tiếng ở Washington vẫn duyên dáng khoe
sắc ven Hồ Tidal Basin vào dịp Lễ Hội Mùa Xuân
khi hoa anh đào nở. Như thuở nào, Trên Đỉnh
Rushmore, Richard Nixon và những tổng thống Mỹ sau ông
vẫn tiêu khiển thời gian lặng lẽ và hãnh diện
ngắm bầu trời xanh của Hoa Kỳ với mây trắng
bình yên bay năm nầy qua năm khác, mùa nầy qua mùa
khác….nhưng… không nhận ra ngày Tận Số của Hoa Kỳ
đang ló dạng nơi chân trời. Như thuở nào, các
chính trị gia Mỹ vẫn tiếp tục ba hoa về những
giá trị và lý tưởng trong khi không hay biết những
gì đang xảy ra ở sân sau của họ. Như thuở
nào, trong mắt của người Mỹ và những
người trong phần còn lại của thế giới,
những định chế chính trị Hoa Kỳ vẫn
được xem như là những biểu mẫu của
văn minh nhân loại bất chấp những nghi án còn tồn
đọng … trong khi không ai rõ những biểu mẫu
đó cuối cùng sẽ đưa nền văn minh nầy
đi về đâu. (...) |