(1) The Medusa File - Secret Crimes and Cover-ups of the U.S. Government
Tôi là Cựu Chiến Binh CT Việt Nam
Cả đời tôi đã chiến đấu cho cái gì đúng. Năm 1964 tôi gia nhập Hải Quân Hoa Kỳ để chiến đấu ở Việt Nam. Một năm sau tôi bắt đầu lặn lội qua những ruộng đồng nóng bỏng bốc hơi, hì hục băng qua những ngọn núi gồ ghề trắc trở, và mạo hiểm qua những cánh rừng già tăm tối của Vùng Một Chiến Thuật của Miền Nam. Sau khi phục vụ được một năm trên chiến trường như một binh sỹ bộ binh và là một thủy quân lục chiến bắn sẻ, tôi được tải thương bằng phi cơ ra khỏi Việt Nam để được điều trị sáu tháng tại Bệnh Viện Hải Quân Hoa Kỳ ở Balboa, San Diego, phục hồi khỏi những vết thương chiến trường và những bệnh nhiệt đới.
Năm 1969 tôi gia nhập Ty Cảnh Sát Tulsa. Trong 26 năm tiếp theo, tôi phục vụ trong những toán công tác như
Patrol Division, Fugitive Warrants Squad, Bomb Squad, Tactical Squad (SWAT), và những toán công tác thường phục. Và trong 14 năm sau cùng, tôi là một phi công trực thăng và sỹ quan bảo trì cho đơn vị Yểm Trợ Không Quân. Tôi về hưu vào tháng 4/1996 để làm nghề phóng viên điều tra. Mặc dù ngưng phục vụ trong lực lượng Thủy Quân Lục Chiến vào năm 1968, binh nghiệp của tôi không chấm dứt ở đó. Năm 1972, tôi gia nhập một đơn vị trinh sát thuộc Vệ Binh Quốc Gia, được gắn lon Thiếu Úy năm 1975, sau đó phục vụ cho cả Vệ Binh Quốc Gia và Quân Đội Trừ Bị: trưởng toán vũ trang, sỹ quan điều hành, sỹ quan chiến thuật, đại đội trưởng đặc nhiệm, đại đội trưởng bộ binh, chỉ huy trưởng trường Hạ Sỹ Quan, sỹ quan tham mưu tiểu đoàn, và cuối cùng, sỹ quan liên lạc diện địa của đơn vị bổ sung cho không đoàn chiến đấu cơ F-16, làm việc trong Đặc Khu Tình Báo. Trong sáu năm qua tôi đã phục vụ trong chức vụ nầy và hiện mang quân hàm trung tá.
Nhận thức được lý lịch của tôi sẽ giúp độc giả cũng nhận thức được động cơ của tác phẩm mà họ đang đọc.
(
<<< Xem từ đầu)
Nghi vấn Hiện Trường
Vào năm 1987, tôi có dịp đi thăm Dallas, Texas, để dự một hội nghị về hành sự kéo dài ba ngày. Trong thời gian đó, vào một buổi xế trưa, tôi đã đi đến công trường Dealey Plaza. Không có một lý do nào đặc biệt để làm thế, chẳng qua là vì khu nầy nằm gần khách sạn mà tôi đang ở và đó là "hiện trường tội ác của thế kỷ." Đó đơn thuần là một trường hợp hiếu kỳ. Khi đến nơi, tôi không thể nào không thấy ngay rằng công trường hình tam giác mang tên Dealey Plaza lại quá nhỏ không như tôi từng tưởng tượng. Thay vì một công trường mênh mông, đó chỉ là một ô vuông màu xanh lá cây với ba con đường băng qua. Sau khi lội bộ chung quanh tôi đi vào Tòa Hành chánh của Thành phố Dallas và đi thang máy lên "Lầu Sáu" khét tiếng. Sau khi xem qua nhiều hình ảnh trưng bày khác nhau trong tầng lầu nầy, cuối cùng tôi đến cái cửa sổ kế cửa số gọi là "ổ bắn sẻ" mà người ta nói là được Lee Harvey Oswald xử dụng để bắn Tổng Thống John F. Kennedy. Tôi nhìn xuống đường phố bên dưới. Ngay chính lúc đó tôi biết rằng chính phủ đã nói dối với tôi về cái chết của JFK. Tôi cảm thấy bị phản bội. Tôi biết rằng không thể nào Oswald hay bất kỳ ai khác lại có thể lập được kỳ công thiện xạ mà nhiều món trưng bày tại đó đã qui cho hắn ta; và tôi biết rằng còn có nhiều điều hơn nữa so với những gì được trưng ra trong phiên bản sử sách chính thức. Dựa theo những gì mà người dân Hoa Kỳ đã được nhồi nhét qua một phần tư thế kỷ, Oswald, một tay súng độc, đã bắn JFK, và sau đó đến lượt hắn bị Jack Ruby bắn, và tay nầy sau đó đã chết trong tù trước khi có thể cung khai trong một cuộc điều tra nào đó. Vụ án bị đóng lại.
Nhưng sau đó tôi biết thực tế không phải như vậy. Lý do mà tôi biết là vì tôi từng là một quân nhân Thủy Quân Lục Chiến bắn sẻ dày kinh nghiệm chiến trường, và tôi không thể bắn liền ba phát đạn với một khẩu Carbine cỗ lỗ loại Mannlicher-Carnano - mà Ủy ban Warren Commission qui cho Oswald – và bắn vào một mục tiêu đang di chuyển ra xa, theo một đường vòng, qua những cây, với phát đạn mạnh nhất lại là phát đạn xa nhất, và tất cả chỉ trong vòng 5.6 giây (tức dưới 6 giây). Và về sau tôi cũng khám phá ra rằng những huấn luyện viên bắn sẻ của Thủy Quân Lục Chiến ở Quantico đã cố diễn lại những cú bắn được qui cho Oswald nhưng không thể nào lập lại được kỳ công như thế.
(
<<< Xem từ đầu)
Cuộc Điều Tra bắt đầu
Tôi quyết định điều tra vụ ám sát JFK. Trong sáu năm tiếp theo tôi đã đào xới vụ án, đọc mọi thứ mà tôi có thể tìm được, phỏng vấn hàng chục người, và thực hiện được những nối kết xuất sắc với những gì có thể tỏ ra qua cuộc điều tra như là những nguồn thông tin xuất chúng về những gì thực sự đã xảy ra phía sau sân khấu chính trị quốc nội và quốc tế. Tôi cũng đã khám phá ra rằng, muốn tránh những sai lầm của những "nhà nghiên cứu khác về Kennedy" và muốn thực hiện một cuộc điều tra đúng theo cách cảnh sát tôi sẽ phải "rời khỏi Dealey Plaza" - nói theo nghĩa bóng – và thám hiểm nhiều biến cố có vẻ như không liên quan đã xảy ra trước vụ ám sát JFK. Cuộc điều tra nầy đã đưa tôi lùi lại hơn một thế kỷ và tôi tự thấy mình đã khám phá không những một vài vụ "bao che" hay bưng bít của chính phủ, mà cà hàng chục vụ. Tôi không thể tin được những gì tôi đang khám phá. Đó thực sự là một phiên bản song song của lịch sử, nhưng là một phiên bản mà không một ai có thể tự hào về nó cả.
Mặc dù là một sỹ quan cảnh sát, tôi tự mình nhận thức ra rằng thế giới bị chia thành hai cơ cấu quyền lực: thiện và ác. Tôi không thể tin được độ lớn của bọn tà đạo đã thâm nhập vào những trình độ cao nhất trong chính phủ của chúng ta – chính cái chính phủ đã gởi tôi sang Việt Nam để đánh lũ quỹ cộng sản đó, và chính phủ đó, trong tiến trình, chịu trách nhiệm về cái chết của hơn 58,000 đồng đội của tôi.
Hết chuyện nầy đến chuyện kia theo nhau phơi bày ra ánh sáng khi tôi tìm hiểu và lùng sục. Nhiều người tốt trong nhiều cấp khác nhau của chính phủ đã giúp đỡ, phần lớn là nặc danh vì sợ bị trừng phạt. Khi người ta biết tôi đang làm việc cho dự án nầy và động cơ của tôi là tìm kiếm và phơ bày sự thật, tôi bắt đầu nhận được những bao thơ và gói kiện tài liệu màu vàng. Những tài liệu không tựa đề được nhận qua máy
fax của tôi, và thỉnh thoảng vào những giờ bất thường, tôi nhận được những cú điện thoại có giá trị thông tin rất cao. Kết quả chung cuộc của việc điều tra của tôi là một bản thảo tựa đề
Legacy of Dishonor (Nghi án của Ô nhục). Bản thảo nầy được chia thành từng tiết mục, vì nói chung đó không chỉ là câu chuyện liên quan đến cuộc điều tra của tôi về vụ ám sát JFK, mà đó còn là một công trình xa tầm hơn thế nữa. Mặc dù cuộc hành trình của tôi bắt đầu tử Dealey Plaza, nó không chấm dứt cho đến khi tôi đi hết nhiều con đường, nhiều cánh cửa mở ra, và thám hiểm hết một
ma trận những âm mưu, tội ác và bao che, bưng bít của những cơ cấu quyền lực đã nằm tận bên trên những trình độ chính phủ liên bang (Hệ thống siêu quyền lực Do Thái). Và tôi đã khám phá ra rằng chính những quyền lực nầy đã tự thiết định vào những vị trí tối cao của chúng qua hai thế kỷ, và là những quan thầy bù nhìn thực sự sai khiến những tên tôi tớ được lựa chọn của chúng trong tất cả các ban ngành của chính phủ của chúng ta. Quan trọng hơn, tôi đã tìm thấy rằng chúng có một nghị trình – và nghị trình đó rất hung hiểm và gian ác.
(
<<< Xem từ đầu)
Không tìm được nhà xuất bản
Mặc dù tôi đã viết hay viết chung với người khác với hàng chục tác phẩm vào thời đó, và nhiều nhà xuất bản ở New York và Washington đã xuất bản hầu như mọi thứ tôi đã viết, lần nầy, không một nhà xuất bản nào trong hai thành phố đó nhận xuất bản cuốn
Legacy of Dishonor. Tôi bàng hoàng. Tôi nghĩ đó là công trình lớn nhất và hơn hẳn của tôi. Hàng ngàn giờ đã bỏ vào công trình nghiên cứu, soạn thảo, và kiểm chứng tư liệu của tôi. Tôi không tin tác phẩm đó lại không thể trở thành một sách bán chạy nhất tức khắc.
Sau khi nhà xuất bản thứ mười dứt khoát từ chối, người phụ trách công trình của tôi gọi điện thoại và nói rằng ông dứt khoát không thể làm bất cứ điều gì với tác phẩm đó. Thay vì tự hỏi phải chăng bản thảo đó chỉ là một tác phân tồi hay không, tôi cảm thấy như nhận được một thông điệp cho biết có lẽ tôi đã chạm vào những "huyệt não" nào đó ở cấp rất cao ở New York và Washington. Tôi không biết phải làm gì kế tiếp.
Thế rồi sự việc lại đến. Hai tuần lễ sau lần bị dứt khoát từ chối, tôi nhận được một cú gọi từ một chủ biên thâm niên đáng tin cậy của một nhà xuất bản. Ông nói,
- "Tôi không cần biết ông phải làm gì, tôi chỉ cần biết ông phải trình diện cuốn sách nầy cho người dân Hoa Kỳ."
Tôi hỏi lại:
- "Nếu thế thì tại sao ông không xuất bản nó?"
- "Nếu tôi làm thế thì tôi sẽ mất việc. Hơn nữa, cho dù tôi muốn thế đi nữa thì cũng chẳng đi đến đâu. Những cơ cấu và tổ chức quyền lực mà ông phơi bày trong tác phẩm đương nhiên đang sở hữu hay kiểm soát hầu như mọi nhà xuất bản lớn trong thành phố nầy."
Tôi hỏi:
- "Ông nghĩ tôi nên gởi bản thảo đến ai?"
- "Tôi không biết. Có thể là một nhà xuất bản nhỏ ở miền tây. Dứt khoát làm ngay những gì phải làm. Hãy xuất bản nó và phổ biến cho dân chúng. Họ phải biết những gì mà ông đã vấp phải và họ phải biết chính phủ nầy đang đi về đâu...trước khi quá muộn."
(
<<< Xem từ đầu)
Thành lập nhà xuất bản
Tôi ghi nhớ kỹ lời khuyên của ông, và, sau khi đắn đo nhiều lần, tôi quyết định thực hiện một bước nhảy vọt và làm những gì mà tôi đã xem xét từ hai năm trước. Vì tôi đang chuẩn bị nghỉ hưu khỏi ngành cảnh sát, tôi quyết định thử thành lập nhà xuất bản của chính tôi như một hướng làm việc mới cho những năm hưu của tôi. Nếu người bạn của tôi đã cho tôi một cái gì thì đó chính là dự án đầu tiên của tôi – một dự án mà tôi thực sự tin tưởng – cho dù nó chẳng giúp tôi kiếm được một xu nào. Nhưng tôi không đủ tài chánh để "tự xuất bản" một bản thảo dày như cuốn
Legacy of Dishonor với 650 trang. Kết cuộc tôi đã phải tách riêng phần nói về JFK và lịch sử chính trị để làm thành một sách nhỏ hơn mà tôi có thể xuất bản dựa theo ngân sách hạn chế lúc đó. Thế là cuốn
Kill Zone: A Sniper Looks at Dealey Plaza ra đời. Đó là tác phẩm xuất bản đầu tiên của công ty mới của tôi mang tên
Consolidated Press International. Cuốn
Kill Zone thành công tức khắc, và khiến tôi rất hài lòng vì tôi đã xử dụng toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời cho dự án. Sách được một công ty phát hành lớn nhận phát hành toàn quốc và có bày bán tại tất cả những nhà sách và trên mạng.
Thế rồi vấn đề đầu tiên đã xuất hiện và gây khó khăn cho cuốn sách suốt hai năm. Tôi bắt đầu nhận được những lá thư và điện thoại của những độc giả muốn đặt mua sách nhưng không thể tìm thấy nó ở đâu cả. Tôi giải thích rằng sách đó có trong máy tính và vi phim của các nhà sách và có thể đặt mua tại địa phương. Họ trả lời rằng sách không có trong danh mục. Hai năm sau cuốn sách thường xuyên "biến mất" khỏi những danh mục trong máy tính và vi phim. Không những các cơ cấu quyền lực có quyền kiểm soát các nhà xuất bản, không cho phép nó được xuất bản ở New York City hay Washington mà họ còn can thiệp vào việc phát hành sau khi tôi tìm cách đi vòng để đối phó với hệ thống.
(
<<< Xem từ đầu)
Vũ khí: Sự Thật
Đó là một cuộc chiến. Và tôi biết cách chiến đấu. Cho đến ngày nay, tôi hãy còn chiến đấu mỗi tháng để đoan chắc rằng những danh mục của cuốn
Kill Zone không biến mất khỏi những cơ sở dự liệu vi tính và vi phim của các nhà sách. Và chưa hết... Cách duy nhất để đối phó với kẻ thù là tấn công bọc sườn và bọc hậu. Trong lãnh vực báo chí điều tra, chiến thuật này được thực hiện bằng cách phơi bày những nhược điểm của kẻ thù và khai thác chúng. Cuốn
The Medusa File làm đúng như thế bằng cách giúp người dân Hoa Kỳ chú ý đến một điều mà đối phương không thể đánh thắng:
Sự Thật. Tác phẩm nầy là một toát yếu về lịch sử, tội ác, bao che, bưng bít ở chóp bu, tuyên truyền và nói dối nhắm vào người dân Hoa Kỳ trong hơn 50 năm.
Một số độc giả đã từng hỏi:
- "Hay lắm! Nhưng ông không sợ họ giết sao?"
Câu trả lời của tôi có thể gom tóm như sau. Cũng như bao nhiêu đồng đội của tôi, tôi đã ra trận để chiến đấu những kẻ thù đã đe dọa đất nước của chúng ta hay cuộc sống của chúng ta. Trong tiến trình đó, từ ngày đầu tôi đã học được thế nào là tâm trạng của một kẻ phải đối mặt với cái chết mỗi ngày. Chết không còn là điều mà tôi sợ, và tôi sẽ không để một đe dọa như thế ngăn cản tôi làm những điều mà tôi đã xem như một sứ mạng phải hoàn thành. Trong 'trận chiến của tôi', nhiều chiến hữu của tôi đã nằm xuống trên chiến trường, và nhờ vào một lý do chỉ có trời biết, tôi đã sống sót được trên những chiến trường Việt Nam. Từ đó, tôi luôn luôn cảm thấy mình đang sống một cuộc sống vay mượn, và tôi chỉ có thể nhận chân điều đó với cảm thức rằng Thượng Đế có những sứ mạng khác dành cho tôi và những chiến trương khác nữa để chiến đấu. Những năm tháng của tôi trong lực lượng cảnh sát, binh nghiệp của tôi, và những nỗ lực viết lách của tôi chỉ là những bước nối dài của một cuộc chiến không bao giờ chấm dứt đối với tôi. Cũng như Don Quixote, tôi đã liên tục tìm thấy một cối xay gió tại một khúc quanh hay trên một ngọn đồi để đi tiếp. Chỉ vì tôi cảm thấy như đời mình bị cuốn theo một tiếng gọi cao hơn, nên tôi biết mình không thể né tránh tiếng kèn xung trận. Tôi là một chiến binh.
(
<<< Xem từ đầu)
Chủ nghĩa Tà đạo
Khi đọc qua những trang sách nầy, xin độc giả hãy nhớ cho rằng đây không phải là một bộ sách chống chính phủ. Chính phủ của chúng ta là chính phủ tốt đẹp nhất trong lịch sử nhân loại. Bao lâu nó tuân thủ Hiến Pháp và luật pháp của đất nước và chịu trách nhiệm trước Chúng Ta Những Người Dân, thì đó là chính phủ mạnh và tốt. Những người thiện nhiều hơn những người ác, nhưng những ai làm băng hoại cơ cấu chính trị khi được thả lỏng và bưng bít đều có khuynh hướng vươn lên địa vị, quyền thế, và ảnh hưởng cho đến khi tác động của họ trên hệ thống vượt xa con số của họ. Chỉ bằng khả năng nhận diện những then máy Duy Lợi ở hậu trường và nhận thức được những nghị trình tư nhân vô tổ quốc và vô hiến pháp của một số người và một số tổ chức thì chúng ta mới có thể tiến hành công tác sửa sai. Tuy nhiên, những công tác như thế chỉ có thể tiến hành bởi những công dân đã từng được giáo dục và đã từng được đánh thức trước mối de dọa đối với chúng ta ngày nay và có quyết tâm xác định lập trường và bắt buộc các chính trị gia phải thể hiện trách nhiệm cá nhân đối với những hành động của họ. Mối đe dọa mà chúng ta đang đối mặt hiện có mặt khắp toàn cầu, và chúng ta đã bị đánh lừa để đồng lõa với một hệ thống nói dối, lường gạt, và thông tin thất thiệt đang tràn ngập chúng ta qua những mạng truyền thông có kiểm soát, và một số chính trị gia trong chính phủ đang hoàn hành như nhưng tế bào ung thư ác tính đang tiếp tục phát triển.
Khi bước vào thế kỷ 21, chúng ta có thể ước đoán sẽ nhìn thấy chủ nghĩa tà đạo gia tăng. Chỉ bằng cách tự giáo dục mình với sự thật liên quan đến những biến cố chính trị và lịch sử thì chúng ta mới có thể nhận thức được những hiểm họa đang đối mặt hiện nay, và tự trang bị với kiến thức cần thiết để đối phó với những kẻ làm băng hoại quốc gia của chúng ta.
(
<<< Xem từ đầu)
Nội dung hai tác phẩm
(1)
The Medusa File cung ứng cho độc giả một căn bản nhận thức về một con quái vật nhiều đầu đang lớn mạnh và cực kỳ nguy hiểm – một con thủy quái thực sự. Có lẽ một "tấm gương" sự thật sẽ biến con quái vật đó thành đá. Con quái vật đó, dù đôi khi không được tác giả nêu đích danh, người đọc cũng thừa biết đó là tập đoàn tài phiệt Do Thái quốc tế thường được mệnh danh là Hệ Thống Siêu Quyền Lực Ẩn Danh.
(2)
Kill Zone: A Sniper Looks at Dealey Plaza tập trung vào vụ ám sát Tổng Thống John F. Kennedy và một số nhận định về lịch sử và chính trị tổng quát.
Lee Oswald không thể làm chuyện đó. Thế thì ai? Và với mục đích gì? Bạn thử tìm đọc tác phẩm nầy để, cùng với cuộc điều tra sáu năm, đi vào một thế giới ma của những hoạt động đen, vào một trình độ bên trên
CIA, KGB, Mafia, Texas Oil và những thế lực khác, vào một tổ chức siêu quyền lực trong đó chuyện ám sát một nguyên thủ quốc gia ở bất kỳ nơi nào chỉ là một "thương vụ bình thường."
Kill Zone sẽ cho thấy những mãnh thiếu trong một trò chơi ghép hình (puzzle) có từ nhiều thập niên, và sẽ giải thích tại sao, và bằng cách nào một số điều bí ẩn trong lịch sử đã xảy ra. Những sự việc được trình bày với người dân Hoa Kỳ trong một phiên bản sử sách trong sạch thích hợp để công chúng đọc. Chỉ bây giờ bức màn che dối gạt mới cuối cùng được lấy xuống. Bây giờ, đám tà đạo mà Winston Churchill gọi là
"High Cabal (Đại Âm Mưu)" và Fletcher Prouty gọi là
"Power Elite (Giai Cấp Quyền Quý)" được phơi bày để thấy chúng thực sự là gì. Và quan trọng hơn, chúng là
ai?
Cuối cùng, sau nhiều thập niên lừa đảo, tội ác, âm mưu và bao che bưng bít của đám Siêu Quyền Lực, những quyền lực ở hậu cung được đưa ra ánh sáng. Và khi những mãnh rời của trò chơi ghép hình được lắp ráp lại, bức tranh trở thành một mặc khải.
Nếu quý vị không có điều kiên đọc thì cũng nên mua để cho con cháu thuộc thế hệ tỵ nạn thứ nhì, thứ ba đọc để, may ra, các cháu có CÁI NHÌN TƯƠNG ĐỐI TRUNG THỰC về nước Mỹ và có được một trực giác tương đối thực tế về số phận Việt Nam; và biết đâu con cháu của quý vị có thể tự mình thoát ra khỏi chiếc hộp nhồi sọ ngu dân mà Do Thái đã áp đặt cả trăm năm nay bằng truyền thông bịp bợm, giáo dục nhồi sọ, văn hóa đồi trụy, phim ảnh khiêu dâm và phá hoại, sử sách một chiều chỉ để phục vụ chủ nghĩa Do Thái.