Tập đoàn tài phiệt Rothschilds của Do Thái, nói riêng, và Hệ thống Siêu Quyền lực Do Thái, nói chung, đang làm chủ và kiểm soát hệ thống tài chánh thế giới, làm chủ và kiểm soát hơn 96% hệ thống truyền thông/báo chí tại Hoa Kỳ, làm chủ và kiểm soát kỹ nghệ điện ảnh Hollywood, kỹ nghệ băng đĩa, làm chủ và kiểm soát hầu hết các định chế đại học hàng đầu của Mỹ, làm chủ và kiểm soát hầu hết các trung tâm xuất bản và phát hành sách báo... Hiện tượng Do Thái đàn áp tự do ngôn luận dường như đã đi đến chỗ nghẹt thở. Tuy nhiên, càng ngày những tiếng nói phản kháng của giới trí thức Hoa Kỳ cũng như hải ngoại càng rộ lên quyết liệt hơn và công khai hơn đối trước âm mưu nham hiểm lâu đời của tập đoàn tài phiệt Do Thái với giấc mơ hoang tưởng về một Trật tự Thế giới mới (New World Order) chủ yếu được xây dựng trên Bản Tuyên Ngôn Cộng Sản của Karl Marx, trong khi bản tuyên ngôn nầy không gì hơn là công trình đạo văn của Victor Considérant người Pháp và là con để của các chủ ngân hàng Do Thái ở Âu Châu và Mỹ. Giữa những chủ ngân hàng Mỹ và giai cấp quý tộc Đức, Marx được tài trợ dồi dào cho Bản Tuyên Ngôn và những tác phẩm về sau, chủ yếu thông qua trung gian của tên lưu manh Jean Laffite. Tại sao đám tài phiệt tài trợ cho Marx? Đơn thuần là vì toàn bộ mưu đồ triết học Marxist chỉ nhằm tiêu diệt giai cấp trung lưu và đưa đám tài phiệt lên làm bá chủ. Chủ nghĩa Marxist là một then máy để củng cố uy quyền của đám tài phiệt. Chủ nghĩa đó không có chút gì liên quan đến việc xóa bỏ tình trạng đau khổ của người nghèo hay thăng tiến nhân loại: đó là một then máy chính trị tài phiệt, thuần túy và đơn giản, trong khi đó chúng vẫn giương cao ngọn cờ búa liềm được rêu rao là của giai cấp công nhân. Riêng tại Hoa Kỳ hai dòng họ Rockefellers và Roosevelts, có gia phả Do Thái, đã tiếp tay nhau từng bước tiến hành cái mệnh danh là "Chủ Nghĩa Xã Hội" nhằm thay thế một nền cộng hòa được các nhà lập quốc Hoa Kỳ vun đắp. Xin ghi nhận rằng, song song với Bản Tuyên Ngôn Cộng sản (Manifest of the Communist Party) của Karl Marx, Clinton Roosevelt cũng có một phiên bản tương tự mang tên
Roosevelt Manifesto.
Theo Antony C. Sutton trong cuốn
The Federal Reserve Conspiracy (Âm mưu Quỹ Dự Trữ Liên Bang), dòng họ Roosevelts và thế lực ngân hàng của họ là đầu mối cho âm mưu độc quyền tiền tệ nầy tại Hoa Kỳ. Trước hết và trên hết
Federal Reserve (FED) – tức Quỹ Dự Trữ Liên Bang (QDTLB) - là những chủ ngân hàng tư nhân Do Thái. Do Thái Kiểm soát tiền bạc ở Hoa Kỳ, thế thôi. Do Thái sở hữu và điều hành Federal Reserve Bank (Ngân Hàng QDTLB, liên tục cho chính phủ Mỹ vay tiền với lãi suất cao và là chủ nợ truyền kiếp của chính phủ nầy. Từ năm 1913 các chính trị gia và truyền thông đã xem Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang (Federal Reserve Bank) như một
Tiểu Thượng Đế bất khả xâm phạm... không ai dám chỉ trích FED ngoại trừ những kẻ thực sự ngông cuồng. Ngạn ngữ qui ước phán rằng
ai chỉ trích hệ thống FED đều bị nguyền rủa; và nếu Quốc Hội điều tra hệ thống nầy thì sẽ đưa đến hỗn loạn kinh tế và sẽ gây sụp đổ tai hại cho thị trường chứng khoán.
Có một quan niệm sai lầm về FED. Tổng thống và Quốc Hội không có hoặc có rất ít ảnh hưởng trên chính sách. Quốc Hội đã trao mọi quyền hành tài chánh cho FED vào năm 1913. FED, một lần nữa, là một tập đoàn tài chánh tư nhân sở hữu bởi những ngân hàng tư nhân Do Thái và chỉ trả tiền lời trên những cổ phiếu do các ngân hàng nầy làm chủ. Nhưng chính sách của FED - chứ không phải chính sách của chinh phủ - là yếu tố chủ yếu cho tăng trưởng kinh tế. FED có thể tạo việc làm bằng cách nới lõng tín dụng. Chính phủ nói rất nhiều về tạo công ăn việc làm nhưng thực tế chỉ có thể tạo ra nạn quan liêu khiến hạn chế thay vì thăng tiến phát triển. Khu vực tư nhân tạo ra những việc làm có tính sáng tạo nhưng khu vực nầy lại lệ thuộc quá nặng và chính sách của FED để thực hiện mục tiêu nói trên. Quốc Hội chưa bao giờ điều tra FED và khó có cơ làm chuyện đó. Không một ai nhìn thấy những trương mục của FED; chúng không bị thanh tra. Không một bản cân đối nào được công khai.
Không, dứt khoát không một ai chỉ trích FED mà có thể toàn mạng.
Tại sao lại bí mật và cảnh giá đến thế? Đơn thuần là vì FED có một độc quyền tài chánh do Quốc Hội đã ban cho trong những phán quyết năm 1913 mang tính vi hiến và gian lận. Phần lớn trong Quốc Hội không hề có một ý tưởng nào về các nội dung trong đạo luật
Federal Reserve Bill do Tổng Thống Woodrow Wilson ký, người đã mắc nợ Wall Street. FED có quyền tạo ra tiền. Tiền nầy là giả tưởng, được tạo từ không khí. Tiền nầy có thể dưới hình thức tín dụng được tạo ra qua cửa giảm lãi, theo đó những ngân hàng khác vay của FED với lãi suất thấp, hoặc đó có thể là những trái phiếu do Bộ Tài Chánh phát hành và bán cho FED và được trả bằng những quỹ do FED tạo ra (FED-created funds). Tóm lại, nhóm chủ ngân hàng tư nhân Do Thái nầy có độc quyền làm ra tiền. Độc quyền nầy nằm ngoài tầm kiểm soát của bất cứ ai và bảo đảm sẽ mang về lợi nhuận. Hơn nữa, độc quyền nầy không phải trả lời câu hỏi nào hay phải công khai sổ sách mỗi năm. Ngoài ra,
tất cả các giấy bạc của Hoa Kỳ không có bảo chứng, ngoại trừ những giấy $100,000 được bảo chứng bằng vàng, nhưng loại giấy bạc nầy chi được lưu hành nội bộ giữa các ngân hàng Do Thái của FED chứ không có trong mạch tiền tệ quốc gia.
Đó là một độc quyên tài chánh không giới hạn. Đương nhiên Quốc Hội và công chúng bị lừa và bị nói dối khi có sự bàn thảo về Ngân hàng FED. Lý do nạn độc quyền tiếp tục là vì công chúng lười biếng, và, bao lâu đời sống cá nhân của họ còn tương đối đầy đủ, họ không có động cơ nào để tra vấn những hành động của FED. Cho dù họ muốn làm thế đi nữa thì họ cũng chẳng tìm được bao nhiêu sổ sách có thể phơi bày sự thực. Các tay hàn lâm (Do Thái) cố tình bênh vực sự độc quyền của FED một cách quá đáng.
Sách nào dám chỉ trích FED sẽ không bao giờ tìm được một nhà xuất bản và tác giả kinh tế học đó có thể bị mất chức.
Bộ máy đàn áp tự do ngôn luận của Do Thái được phơi bày rõ nét hơn với Gary Allen trong cuốn
None Dare Call It Conspiracy (Không ai dám gọi đó là âm mưu). Tác phẩm nầy phơi bày những then máy căn bản trong mạng lưới toàn cầu của những tập đoàn tài phiệt ẩn danh (hay Hệ thống Siêu Quyền lực Ẩn danh) đang quyết tâm chiếm lĩnh quyền hành của toàn thể nhân loại trong cái mệnh danh là
New World Order (Trật tự Thế giới mới) sắp đến. Sách dựa trên những sự kiện, mặc dù tựa đề mang từ ngữ
Conspiracy. Danh tánh trong tác phẩm nầy không cần được thay đổi để bao che bọn tội phạm. Tác phẩm nầy có thể có tác dụng làm thay đổi cuộc sống và cách suy tư của độc giả. Sau khi đọc hết sách, độc giả sẽ không bao giờ nhìn các biến cố quốc tế và quốc nội như đã nhìn trước kia. Theo nhận định của John G. Schmitz, một Dân Biểu Liên Bang, trong phần nhập đề, cuốn
None Dare Call It Conspiracy sẽ là một tác phẩm gây tranh cãi. Trước tiên,
sẽ chẳng mấy ai quảng bá nó và những ai có những kế hoạch bị phơi bày trong đó sẽ cố giết chết nó bằng cách cố tình im lặng. Chắc chắn nó sẽ chẳng được những hệ điểm sách "thích hợp" động đến hay bày bán tại những nhà sách địa phương. Tuy nhiên, đám tài phiệt Do Thái sẽ không làm gì được để ngăn cản một hệ thống phát hành
grass roots book distributing system (xin tạm dịch là hệ thống phát hành dân đen). Cuối cùng,
những nhân vật và tổ chức bị nêu tên trong tác phẩm nầy sẽ cố vô hiệu hóa ảnh hưởng của nó bằng cách tấn công nó hay tác giả của nó. Họ rất muốn ngăn bạn không được khám phá những gì họ đang làm. Và họ có những vũ khí truyền thông đại chúng trong tay để bắn xối xả vào cuốn None Dare Call It Conspiracy. Họ sẽ bới móc từng lỗi đánh máy, lỗi chính tả, lỗi văn phạm hay thậm chí lỗi hành văn và nhất là lôi ra một chủ đề nào đó trong sách vốn có tính tranh cãi nhưng theo một hướng bất lợi cho tác phẩm. Nếu cần họ sẽ nói láo để tự vệ bằng cách mạ lị sách nầy. John G. Schmitz kết thúc phần nhập đề với những dòng nầy:
Từng là một giảng viên đại học, một Thượng Nghị Sỹ Tiểu Bang, và nay là một Dân Biểu Quốc hội Liên Bang, tôi đã có kinh nghiệm với những tay nhà nghề thứ thiệt chuyên tung hỏa mù để che đậy những hành động của chính chúng bằng cách tiêu diệt người tố cáo. Tôi hy vọng bạn sẽ đọc sách nầy cẩn thận và tự mình rút ra kết luận và đừng chấp nhận những ý kiến của những ai bị buộc phải chê bai sách nầy.
Thế thì số phận của những tác phẩm không may mắn vượt được "tường lửa" Do Thái sẽ ra sao? Câu trả lời dành cho bạn đấy.
Một trong những lo ngại của những tác giả bất đồng là rủi ro bị bọn tài phiệt truy tố về tội
anti-Semitism (bài Do Thái). Đó là một trong những vũ khí bẩn thỉu nhất nhưng lợi hại nhất của bọn bá quyền văn hóa và chính trị. Xin nhớ rằng bọn nầy có thừa tiền trong tay để truy tố bất kỳ ai động đến quyền lợi của chúng. Một trong những nhà phát hành cho một số tác phẩm của Đỉnh Sóng chính thức cho biết:
We will decline the publication of work that in our opinion could result in legal action against the author and publisher. Unfortunately, we live in a time where people file seemingly frivolous lawsuits if they believe they can profit from such actions. (Chúng tôi sẽ từ chối xuất bản công trình nào mà chúng tôi thấy có thể khiến tác giả và nhà xuất bản bị kiện cáo. Bất hạnh thay, chúng ta đang sống trong một thời đại mà một số người tiến hành những vụ kiện có vẻ nhỏ mọn nếu họ tin có thể kiếm tiền được nếu hành động như thế.)
Thực ra đám tài phiệt Do Thái không chủ trương vì tiền mà vì những lý do quan yếu hơn nhiều. Tuy nhiên, mối đe dọa pháp lý đó ngày nay dường như cũng mất dần hiệu lực. Chúng ta thử xem qua một tác phẩm khác với một bản lĩnh chính trị phi thường khi tựa sách nêu đích danh âm mưu của chủ nghĩa Do Thái,
Grand Deceptions: Zionist Intrigue in the 20th and 21st Centuries (Đại Bịp: Âm Mưu Do Thái trong thế kỷ 20 và 21) – Brandon Martinez.
Tác phẩm nầy là một công trình nghiên cứu ngắn, hàm súc về sự dính líu của Do Thái trong các vụ tấn công 9/11, ảnh hưởng Do Thái trên chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ (nhất là vai trò trung tâm của đám Tân Bảo Thủ thân Do Thái trong mưu đồ lôi kéo Hoa Kỳ vào Cuộc Chiến Iraq), âm mưu lừa đảo của "cuộc chiến chống khủng bố" hậu 9/11, và những âm mưu Do Thái khác trong thế kỷ 20 và 21. Ngoài ra, tác phẩm nầy còn khảo sát vai trò của Do Thái trong việc giúp khởi động Đệ Nhất và Đệ Nhị Thế Chiến như là phương tiện thiết lập một nhà nước Do Thái ở Palestine, sự cấu kết sâu rộng giữa Đức Quốc Xã và Do Thái (ngược với những huyền thoại về Holocaust), lịch sử bí ẩn của chủ nghĩa
Bolshevism đẫm máu, và những ngụy tạo và xuyên tạc sử học chính thức về Đệ Nhị Thế Chiến nhằm thăng tiến nghị trình hậu chiến của bên thắng cuộc liên quan đến việc tái định hình Âu Châu và Trung Đông.
Khi phê bình cuốn sách nói trên, Michael Santomauro cho rằng mục tiêu đàn áp tự do ngôn luận của Do Thái là chiếm quyền kiểm soát trên toàn bộ truyền thông chính dòng, thông tin, giáo dục và giải trí mọi thể loại, và xử dụng quyền kiểm soát đó để nhồi nhét và phát tán thông điệp, nghị trình và thế giới quan của chúng, cách tư duy của chúng, hay đúng hơn, cách mà chúng muốn chúng ta tư duy. Kể từ thập niên 1960, chiến dịch nầy đã thực sự hoàn tất. Kể từ đó, chúng đã định hình và kiểm soát tư tưởng của hầu hết mọi người ở những mức độ khác nhau mà hầu như không gặp một phản kháng hay cạnh tranh nào từ bất kỳ một thế giới quan nào khác. Do đó, về mặt tinh thần, đa số chúng ta đã bị sập bẫy vào trong một chiếc hộp mà bọn đầu nậu Do Thái đã làm sẵn cho chúng ta, chiếc hộp mà chúng ta đã sống trong đó suốt đời. Chỉ có một thiểu số đã tìm được cách tránh ra hay thoát ra, hay thậm chí đôi khi đứng được bên ngoài để nhìn, và thực sự "tư duy bên ngoài chiếc hộp Do Thái."
(Xin lưu ý rằng tác phẩm
Grand Deceptions: Zionist Intrigue in the 20th and 21st Centuries của Brandon Martinez hiên ngang xuất bản ở Hoa Kỳ, với nhà Xuất Bản
ProgRESSive Independent Media (
http://www.progressivepress.com/), San Diego, California, và cũng in tại Hoa Kỳ –
ISBN 9781615778416. Xin thử vào trang mạng
http://www.progressivepress.com/ để nhìn thấy một chân trời mới và ... giảm bớt nỗi sợ Do Thái.)