Xã hội Do Thái hóa và
yếu tố "bất cần"
Theo Expel the Parasite
Đôi khi thật khó sống trong xã hội hiện
đại bị Do Thái hóa, trong đó mọi lý tưởng
lành mạnh đều bị đảo ngược. Đối
trạng tuyệt đối trước những gì mà hệ
thống Do Thái áp đặt cho con người được
xem là "bình thường" chỉ có thể là một yếu
tố thường hằng gọi là "I Don't Care" (Bất Cần.)
Muốn giải thích yếu tố "bất cần"
nầy phải phân tích một
số then máy xã hội khiến người ta lãnh đạm
thờ ơ.
Chính trị
Hệ thống lưỡng đảng thịnh
hành khắp thế giới phương tây. Bạn có thể
cho rằng, về mặt kỹ thuật, đó không phải
là một hệ thống lưỡng đảng vì luôn luôn
có một nhóm những thành phần lưu manh thứ ba,
nhưng, mặc dù thế, bao giờ cũng chỉ có một
trong hai đảng chính sẽ được bầu mà
thôi. Sự lựa chọn luôn luôn là đỏ hay xanh, cộng
sản hay tư bản – một lựa chọn của một
trong hai thứ cứt bò Do Thái mà bạn thích. Không có cơ
may đánh bại được thế nhị phân ngụy
tạo nầy được biểu tượng qua chữ
"democracy," bằng
"bầu cử" - tiền bạc và truyền thông Do
Thái sẽ luôn luôn bảo đảm điều đó. Thế
thì tại sao chúng ta phải bận tâm về những gì
đang xảy ra trong thế giới chính trị? Bất cần...
Thể thao
Những môn thể thao nhà nghề ngày nay đã bị
lôi cuốn quá xa vào chủ nghĩa đại kim ngân và chính
trị. Yếu tố tiền bạc đã làm thối nát mọi
môn thể thao nhà nghề - hiện tượng dùng thuốc
kích thích và cá độ đang lan tràn. Với tệ trạng
đó các cầu thủ bị đá từ đội nầy
sang đội khác và chẳng trung thành với đội
nào cả. Điều đó có nghĩa là gì nếu không phải:
thể thao nhà nghề không khác nào những thủ thuật
đánh lạc hướng khiến người ta quên thực
trạng xã hội? Nếu không trung thành và lương thiện khi thi
đấu thì toàn bộ kịch bản đều vô
nghĩa. Ngày nay chúng ta cũng bổ sung cho bức tranh với
vô số những chủ đề và thông điệp chính
trị được đưa vào cấu trúc của mọi
môn thể thao nhà nghề. Những tư tưởng xã hội
Marxist là những luật ứng
xử duy nhất có thể được chấp nhận
đối với những người ham mộ thể
thao. Thậm chí giới ham mộ còn được "giáo
dục" phải ủng hộ đội nhà của họ
thế nào cho đúng quy cách chính trị. Quả là hài hước.
Bất cần...
Truyền hình
Điều hiển nhiên là tất cả những
hệ thống truyền hình Mỹ
đều ma đạo cả.
Bất luận chường trình TV thuộc loại
lá cải nội địa hay nhập khẩu từ
nước ngoài, tất cả luôn luôn
trắng trợn là nghị trình Do Thái. Những chủ
đề chính vẫn là: thăng tiến phối chủng
(race-mixing), đồng tính luyến ái (homosexuality), bình đẳng
(equality), chủ nghĩa phụ nữ (feminism) v.v.. , và
điều đó lại được nói là chỉ dùng
cho mục đích giải trí. Rõ ràng đó là tẩy não, thế
thôi. Nếu xem mãi một chương trình TV hạ cấp
của Do Thái – thực sự là thế - thì người ta
sẽ tin vào những tư tưởng được
trình bày trong những nội dung của chương trình
đó, bất luận chương trình đó được
dàn dựng như là giả tưởng hay "tin tức/thời
sự." Khi đại đa số đi chạy theo bọn
ngu xuẩn như não trạng thú bầy thì mọi người
sẽ bị nhồi sọ vào mô hình Marxist
Do Thái trong tư duy và hành động. Như thế có cần
giải trí với một số hệ thống TV Do Thái hay
không? Bất cần...
Thái độ
Duy Vật
Thiếu hạnh phúc: đó là một ảo tưởng
được Do Thái tạo ra. Ngày nay,
khi nhìn chủ nghĩa duy vật và cách tác động của
chủ nghĩa nầy trên xã hội hiện đại,
trước tiên người ta phải thấy rõ một
vài điều. Của cải là hàng hóa và nhu yếu phẩm
- không ai nghi ngờ chuyện đó – nhưng chỉ
đúng ở chỗ con người cần những thứ
đó để sống và để khỏi bị cùng quẩn.
Không có gì quá đáng về chuyện đó. Vấn đề
là: trong xã hội tiêu dùng vô lượng nầy, con người
ít khi biết lúc nào là đủ, và do đó bọn Do Thái cứ
mãi cám dỗ họ với sự hứa hẹn của những
thẻ tín dụng và những khoản tiền vay bất tận,
cho đến khi chúng ta nhận ra những gì chúng ta đang
nhìn thấy – một xã hội của những con người
tham lam với những nhu cầu cấp bách, vật vạ
để sinh tồn. Như thế tại sao chúng ta phải
liên kết với những con người với não trạng
đó? Một lần nữa... Bất
Cần..
Kỹ nghệ
âm nhạc
Trong những giai đoạn "khai sáng" mỗi
ngày một gia tăng nầy, lạ lùng thay khi thấy càng
ngày càng khó tìm đâu được một loại âm nhạc
mới trang nhã. Bất chấp sự thao túng của Do Thái
đối với những ban nhạc và công ty thu đĩa
kể từ sự bùng nổ của nhạc rock n roll trong thập niên 1950,
ít ra cũng có một vài ban nhạc/nhạc sỹ
có phẩm chất tồn tại cho đến 10 - 15
năm trước đây. Bạn chỉ cần tìm hiểu
một chút sẽ tìm thấy nhạc hay; và sự kiện
Do Thái điều hành những công ty thu đĩa không có
nghĩa là mọi ban nhạc đều là một tiệm cầm
đồ chính trị Do Thái; một số chủ
trương phi chính trị, nghĩa là họ không xu nịnh
cũng không xúc phạm "định chế." (Nếu
bạn không đặc biệt chọc giận bọn Do
Thái thì họ thường để yên cho bạn hành nghề
âm nhạc, miễn sao chúng hốt được tiền.)
Tuy thế, đã có nhiều ban nhạc bị Do Thái điều
khiển – ban nhạc đáng chú ý nhất là Beatles của Brian Epstein có chủ đích đặc
biệt là thăng tiến nghị trình Do Thái của thời
đó: chủ nghĩa cộng sản, ma túy LSD, phối chủng
hippy (hippy race-mixing), vô sản
(kiểu hippy), chống Chiến tranh VN v.v.. Kế đến
là phong trào MTV (Music Television), một loại nhạc pop đồi trụy lõi mềm
(soft-core porn ‘pop’ music) trong thập niên vừa qua, và xuất
hiện rõ nét sau đó là một tiến trình băng hoại
nhanh chóng toàn diện. Người ta có thể cho rằng xu
hướng mới nhất nầy của những người
muốn xem nhạc rap trên TV - với những gã
da đen quay cuồng và những thiếu nữ da trắng
ăn mặc hở hang (hay phối chủng) – là một hiện
tượng mới, nhưng trên thực tế, mầm mống
đã sẵn có từ trong thập niên 50. Đó là một
quá trình xuống đồi từng bước khởi
đi từ đó và với một tăng tốc nhanh
hơn bao giờ hết để đạt đến những
tiêu chuẩn ngày nay. Nhìn chung, hầu hết các thể loại
âm nhạc đều bị lũng đoạn bởi âm
mưu thao túng xã hội của Do Thái. Điều bất hạnh
là âm nhạc hiện đại là một hỗn hợp ghê
tởm của nhạc rap,
những âm thanh điện quái đản mà chỉ có những
kẻ say ma túy mới thưởng thức nỗi, hay những
cô gái đú đởn trên màn hình. Tóm lại, tại sao lại
quan tâm chứ? Bất cần...
Học đòi
Do Thái kiểm soát mọi phương diện của
xã hội. Vì chúng điều khiển những chương
trình thao túng xã hội (social-engineering programs) nên lũ
đười ươi tự nhiên bắt chước những
"lý tưởng" của chúng. Lũ đười
ươi nầy phục tùng chúng cho dù điều đó
đi ngược với bản năng tốt đẹp
hơn của mình, vì nếu không làm thế chúng sẽ cảm
thấy bất an. Chúng thích đi theo những con khác lên vách
đá cao chỉ vì có nhiều con đười ươi khác
trên đó, thế thôi, miễn sao chúng cảm thấy thoải
mái là được. Mọi con đười ươi
đều hạnh phúc khi cứ mỉm cười trước
một xã hội thoái hóa. Khi xã hội xuống đồi tốt
hơn hãy nói bạn nghĩ gì, hay chỉ mỉm cười
giống như một kẻ đần độn trong khi
tất cả xã hội sẽ bị bọn Do Thái chà đạp?
Bất
cần...
Tóm lại, đó là thực chất của xã hội
hiện đại trong đó con người đang bị
Do Thái thao túng đến độ mất hết phương
hướng.
Reference:
http://expeltheparasite.com/2015/08/06/modern-society-and-the-i-dont-care-factor/