Bau cu va Quang cao
Bầu cử và quảng cáo chính trị trên truyền hình
(Phỏng theo John Nichols trong Dollarocracy)
-Sự thực đơn giản là người Mỹ không thể cai quản những vấn đề của chính họ khi những cuộc bàn thảo cấp quốc gia, tiểu bang và địa phương của họ bị các tay tỉ phú mua đi bán lại, những tay chuyên xử dụng những chương trình 30 giây quảng cáo để lấn át bất kỳ ai bất đồng với họ. Vì sản sinh ra một loạt những quảng cáo tiêu cực, xuyên tạc, và phá thối, guồng máy bầu cử chạy bằng tiền và truyền thông không phải là những gì mà các nhà lập quốc Hoa Kỳ đã chủ trương. Không có gì bảo đảm rằng đại quần chúng sẽ có được và bảo vệ được quyền tự trị nhằm chống lại những nhóm lợi ích. Hiến Pháp Hoa Kỳ không bao gồm bảo đảm nào về quyền đầu phiếu; và sự thiếu sót đó thường xuyên bị khai thác bởi bọn đầu cơ chính trị nhằm biến Hoa kỳ thành một nền dân chủ cho một thiểu số, một tập đoàn tài phiệt trong yếu tính.
Nỗi thất vọng đang lan tràn trong dân chúng đối với những cuộc bầu cử và hệ thống chính trị đương thời dứt khoát chẳng phải là vô lý. Loại xã hội hiện nay được hiểu chính xác như là một chủ nghĩa Đô-la (Dollarocracy) hơn là một nền dân chủ. Chúng ta có một hệ thống hiện được định nghĩa như mỗi dollar một phiếu thay vì mỗi người một phiếu. Chúng ta sống trong một xã hội trong đó một thiểu số những cá nhân giàu có khủng khiếp và những tập đoàn khổng lồ kiểm soát phần lớn dollars - và, rộng hơn, nắm phần lớn quyền hành. Họ mua những kết quả bầu cử để nắm quyền kiểm soát chính phủ, và họ thuê mướn những chuyên viên hành lang để kiện toàn sự kiểm soát đó sao cho sự phân phối của cải và lợi tức tiếp tục nghiêng về lợi thế của họ. Đó không phải là một điều bí mật. Các cuộc thăm dò cho thấy hơn 60 phần trăm người Mỹ hiểu rằng cơ cấu kinh tế quốc gia bị mất thăng bằng và chỉ thiên vị một phần tử rất nhỏ những người giàu và bỏ mặc thanh phần còn lại. Và người Mỹ thất vọng khi thấy những cơ cấu chính trị bị xuyên tạc và thối nát đến độ không một cái gì có thể thay đổi hoàn cảnh nầy được. Như Jeffrey A. Winters, một nhà chính trị học, đã mô tả nền chính trị Hoa Kỳ khoảng năm 2012, "Nền dân chủ tỏ ra rối loạn mãn tính khi gặp phải những chính sách phục vụ người giàu."
Khi những mẻ lưới được tung ra cá lớn sẽ hốt về. Và chính mẻ lưới nầy chung cuộc đã định nghĩa chính trị Hoa Kỳ. Phần lớn tiền bạc cho các chiến dịch chính trị và những cơ cấu pháp lý và chính trị đều được đặt để nhằm khuyến khích những hoạt động bí mật của chúng. Câu hỏi luận lý kế tiếp là: Tất cả số tiền nầy dùng mua cái gì? Câu trả lời đơn giản là phần lớn tiền nầy dùng để quảng cáo chính trị, và bên trong quảng cáo chính trị, phần lớn dành cho quảng cáo truyền hình (và hầu như toàn bộ những hệ truyền hình đều nằm trong tay Do Thái). Quảng cáo truyền hình được xem là vũ khí nguyên tử. Cả hai đảng sẽ rao bán những ứng cử viên và những vấn đề của họ bằng cùng những phương pháp mà giới kinh doanh đã tiến hành để tiếp thị sản phẩm. Quảng cáo chính trị trên truyền hình đóng một vai trò quan trọng trong điện ảnh và được chiếu lên bằng một loại ánh sáng tiêu cực.
Sự phân biệt chủ yếu giữa quảng cáo thương mại và quảng cáo chính trị là ở chỗ: không như quảng cáo thương mại, quảng cáo chính trị có được sự bảo vệ của Tu Chánh Án Thứ Nhất đối với điều luật chống gian lận và nội dung lừa dối. Điểm nầy, thực vậy, rất quan trọng và không thể được xem là thái quá: quảng cáo chính trị có thể dễ dàng nói gì thì nói mà không sợ bị luật pháp trừng phạt. Theo mô hình đích thực của Reeves, tiến trình đã hoạch định sẵn, theo đó những đề tài được lựa chọn không quan trọng, hay những lập trường được trình bày trong những quảng cáo có thể là dối trá, hay hiệu năng của chính trị gia sau khi đắc cử sẽ không liên quan gì với vị trí đã được quảng cáo. Nền tảng trong cấu trúc kinh tế tập đoàn và chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ hầu như được xem là miễn bàn, tương tự như giá bán và thông tin sản phẩm trong quảng cáo rượu bia, vì cả hai đảng đều thống nhất trên phần lớn những vấn đề cai trị quan trọng nhất.
Theo nhận định của Glenn Greenwald trong kỳ bầu cử năm 2012, cuộc truy hoan tuyên truyền thăng tiến khái niệm về tranh cãi chính trị quyết liệt và lập trường dân chủ cứng rắn, mặc dù nhiều chính sách quan trọng nhất lại bị làm ngơ hẳn đi – như cuộc chiến chống ma túy, đặc quyền tối thượng của an ninh quốc gia, bất bình đẳng trong hệ thống tư pháp, chủ nghĩa tư bản bè phái vốn nhanh chóng thăng tiến giai cấp đầu sỏ đang nắm quyền kiểm soát tiến trình chính trị. Lý do là vì, đối với những vấn đề nầy, cả hai đảng đều có cùng một lập trường và phục vụ cùng quyền lợi như nhau. Trong phạm vi mà những vấn đề nầy được đề cập, chúng được đề cập theo lối thời cơ và thao túng, dựa trên những thuật ngữ rút ra từ những nghiên cứu trên cử tọa được lựa chọn. Do đó, chính trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2012 hơn mười phần trăm quảng cáo chiến dịch từ hai đảng giữa tháng chín và tháng mười chĩa mũi dùi vào khu vực tài chánh để chỉ trích. Những thông điệp nầy nhắm vào số người thực sự quan tâm đến vai trò của những đại ngân hàng trong nền kinh tế chính trị Hoa Kỳ, nhưng những thông điệp đó phần lớn đều giả tạo, vì cả hai đảng đều xin những khoản tiền đóng góp khổng lồ từ cùng khu vực tài chánh đó và là những tay công khai bênh vực những quyền lợi của Wall Street.
Nguồn tài trợ chủ yếu thường là bất hiển thị, đến từ đám siêu quyền lực; và hệ thống siêu quyền lực nầy không ai khác là tập đoàn Do Thái, đại diện qua dòng họ Rockefeller và tập đoàn tài phiệt Rothschild. Trong mọi chiến dịch bầu cử lớn nhỏ ở Hoa Kỳ, thông qua nhiều đại bài khác nhau, hệ thống nầy chi tiền ồ ạt cho cả hai đảng để các ứng viên tha hồ đấu đá nhau. Tiền đó rút cục chảy người về nguồn thông qua những quảng cáo chính trị trên truyền hình, và gần như toàn bộ những hệ thống truyền hình đều nằm trong tay Do Thái. Như thế hệ thống siêu quyền lực ẩn danh kia cho tay phải và lấy về bằng tay trái, trong khi ứng cử viên nào thắng cử cũng là người của Do Thái cả. Với các ứng cử viên, mục tiêu chủ yếu là thắng cử bằng mọi phương tiện cần thiết; sau khi thắng cử sẽ làm gì không thành vấn đề cho lắm. Peter Baker của tờ New York Times đã lịch sự nhận xét, "Mối quan hệ giữa những gì mà các ứng cử viện tổng thống nói trong chiến dịch và những gì họ làm sau khi đắc cử có thể rất nhỏ bé."
Để kết thúc bài viết, chúng tôi xin trích một phát biểu của Tzipora Menache, Phát ngôn nhân của Israel:
"Quý vị biết rất rõ, và những người Mỹ ngu xuẩn cũng biết rất rõ, rằng chúng ta kiểm soát chính phủ của chúng, bất luận ai ngồi trong Tòa Bạch Ốc. Như quý vị thấy, tôi biết và quý vị biết rằng không một tổng thống Mỹ nào có thể đủ tư cách thách thức chúng ta cho dù chúng ta có làm chuyện khó tin. Chúng nó - bọn Mỹ - có thể làm gì được chúng ta? Chúng ta kiểm soát quốc hội, chúng ta kiểm soát truyền thông, chúng ta kiểm soát kỹ nghệ giải trí, và chúng ta kiểm soát mọi thứ ở Mỹ. Ở Mỹ, bạn có thể chỉ trích Thượng Đế, nhưng bạn không thể chỉ trích Do Thái..."
(You know very well, and the stupid Americans know equally well, that we control their government, irrespective of who sits in the White House. You see, I know it and you know it that no American president can be in a position to challenge us even if we do the unthinkable. What can they (Americans) do to us? We control congress, we control the media, we control show biz, and we control everything in America. In America you can criticize God, but you can't criticize Israel...)
- Đỉnh Sóng
Xin tìm đọc "CHỦ NGHĨA ĐÔ-LA" – Đông Yên
Có bán tại Nhà Sách Tự Lực và các nhà sách Việt Nam tại Mỹ.