Bản Tự Khai của TT Donald Trump
Trong một bài báo trên
HuffPost, tựa đề "Trump Bandies About Anti-Semitic Tropes In Interview With Israeli Reporter", Sara Boboltz cho biết, trong cuộc phỏng vấn với một phóng viên người Israel, ngoài những ý kiến sôi động khác, Cựu TT Trump tuyên bố:
- Người Mỹ gốc Do Thái ở Hoa Kỳ hiện không quan tâm về Israel,
- Trước đây (với các nhiệm kỳ của Đảng Cộng Hòa nói chung, và chính quyền Donald Trump, nói riêng), người Do Thái từng có quyền hành tuyệt đối trên Quốc Hội Hòa Kỳ).
Điều đó có nghĩa là ông tự thú chính ông và Đảng Cộng Hòa là những tác nhân chính giúp Do Thái cai trị nước Mỹ. Ở điểm nầy, ông nói thật, không đùa. Thực vậy, chính sách của ông đích thực là nghị trình Israel và nghị trình Do Thái. Bằng chứng? Hãy nhìn kỹ những gì ông Donald Trump đã làm:
- Chửi bới Hội Đồng Bảo An LHQ khi tổ chức nầy thông qua những nghị quyết lên án hành vi xâm lăng của Israel ở Palestine,
- Rút khỏi UNESCO khi tổ chức nầy lên án Israel,
- Chính thức thừa nhận Jerusalem là thủ đô của Israel, và dời Tòa Đại Sứ My từ Tel Aviv đến Jerusalem.
- Tiếp tục duy trì vai trò đánh thuê miễn phí của Hoa Kỳ cho Israel ở Trung Đông,
- Theo lệnh của Tel Aviv, TT Trump rút lui khỏi thỏa ước quốc tế về Iran để tái tục trừng phạt quốc gia Hồi Giáo nầy.
- Giết tướng Qassem Soleimani của Iran theo lệnh của Israel trước khi tiến hành những bước phiêu lưu quân sự mới nhằm ăn tươi nuốt sống quốc gia Hồi Giáo nầy vốn là kẻ thù không đội trời chung với Israel, như họ đã từng làm với Iraq, Afghanistan, và Libya.
- Lôi kéo một số quốc gia Hồi Giáo Trung Đông đứng về phe Israel.
- Quan trọng hơn hết: Trump và Đảng Cộng Hòa đã giúp các chủ ngân hàng Do Thái đạt được một khoản cho vay 2,000 tỉ với “kế hoạch kích cầu” thứ nhất.
Tuy nhiên, giờ đây, khi ngã ngựa buông cương, trong cuộc phỏng vấn nói trên, Ông Trump lặp đi lặp lại những tuyên bố bài Do Thái, cho rằng
"người Mỹ gốc Do Thái kiểm soát các định chế chính phủ và truyền thông Hoa Kỳ, những người Do Thái Phúc Âm yêu Israel hơn cả người Do Thái sống ở Israel… Trước đây Israel từng có toàn quyền trên Quốc Hội Hoa Kỳ, và ngày nay tôi nghĩ tình thế đã đảo ngược… Người Mỹ gốc Do Thái từng rất yêu quý Israel… và điều đó đã tan biến trong nhiều năm qua… Đó là một điều nguy hiểm đang xảy ra… Người Do Thái ở quốc gia nầy không còn yêu Israel nữa… Tôi nghĩ chính Obama và Biden đã gây ra tình trạng đó. Tuy thế, trong kỳ bầu cử (2020) họ lại kiếm nhiều phiếu từ những người Mỹ gốc Do Thái… Những thành phần nầy không yêu Israel và không quan tâm đến Israel."
Ở điểm nầy, khó biết ông nói thật lúc nào và nói đùa lúc nào; nhưng dường như phát biểu của ông vô tình trở thành lời ca ngợi dành cho Đảng Dân chủ. Xin đừng quên chàng rể Jared Kushner của ông Trump là Do Thái, và cô con gái Ivanka của ông đã cải đạo sang Do Thái Giáo. Cả hai đều đóng những vai trò hàng dầu trong chính quyền Trump.
Khi nhắc lại những công trạng của ông đối với Israel và Do Thái, ông Trump than thở,
"Hãy nhìn những gì tôi đã làm khi tôi dời Tòa Đại Sứ Mỹ đến Jerusalem và nhiều việc khác, nhưng tôi chỉ được 25% số phiếu."
Xét cho cùng, cho đến khi xuống ngựa vì bị vắt chanh bỏ vỏ, công trạng của ông Trump đối với Israel và Nhà nước chìm Do Thái quả là vô song so với các đời tổng thống trước. Sức người có hạn, nên ông phải ra đi. Với Do Thái, chỉ một nhiệm kỳ tổng thống Mỹ mà ông Trump đã lập ngần ấy công trạng thì quả là phi thường và quá đủ rồi. Israel và Nhà nước chìm Do Thái có quá nhiều thời gian và thời cơ, còn rất nhiều Bush và Trump phía trước, và những Bush và Trump nầy sẽ tuần tự thăng tiến giấc mộng hoang đường bá chủ thế giới của Israel và Nhà Nước Chìm Do Thái. Biết đâu Cựu Tổng Thống Donald Trump chẳng có cơ may trở lại Bạch Cung vào năm 2024? Biết đâu Do Thái chẳng ra tay cứu vớt ông lại khi ông đưa ra những cam kết mới liều lĩnh hơn, hiếu chiến hơn đối với Iran và Hồi Giáo Trung Đông, nhưng hòa hoãn và thân thiện hơn với Trung Quốc và cộng sản nói chung? Lúc đó, biết đâu cộng đồng Do Thái ở Mỹ sẽ chẳng dồn hết phiếu cho ông thay vì chỉ có 25% như trong kỳ bấu cử 2020?
Xin nói thêm ở đây, bài báo tuyên bố,
"The idea that Jewish people supposedly control global politics and culture at the expense of non-Jews is a common, centuries-old anti-Semitic trope. (Ý tưởng cho rằng Do Thái giả định kiểm soát chính trị và văn hóa toàn cầu trên quyền lợi của những người không Do Thái là một lối nó bóng gió bài Do Thái thông thường từ nhiều thế kỷ). Tuy nhiên, đó là một sự kiện chứ không phải "giả định." Đó không phải là một lối "nói bóng gió" mà là một chỉ trích có bằng chứng và có học, có cơ sở lịch sử, lý thuyết và thực tế. Phần lớn người Mỹ ý thức về thảm trạng đó nhưng ít ai muốn công khai mở miệng vì sợ Do Thái chụp mũ và lôi cổ ra tòa về tội "bài Do Thái," một chiêu thuật cố hữu giúp Do Thái hù dọa và trấn áp dư luận. Thực tế cho thấy không một cá nhân hay định chế nào có thể thắng được Do Thái trươc các tòa án của Mỹ. Tệ trạng nầy càng rõ nét hơn nơi các cộng đồng thiểu số, những nền văn hóa
"sorry, thank you" vốn tự mãn với hai tiếng
"Hoa Kỳ," không cần thắc mắc gì thêm, không cần biết đến bầu trời xanh bên trên hang và đại dương sóng ngầm chính trị đen bên dưới hang. Đôi khi họ chỉ cần cài thêm một trong hai tiếng
"Republican/Democrat" trên trán, trên ngực hay trên lưng là đủ để vung tay múa ngón với bọn người cùng hang.
Với mớ chính trị cùn của những ông bình vôi đã bị lịch sữ đào thài, họ ôm nỗi sợ truyền kiếp và niềm tự mãn u mê chây lười, những yếu tố giúp Do Thái điềm nhiên ngồi trên đầu trên cổ Hoa Kỳ và thế giới.
Tài liệu ngắn nầy không được mang ra trình làng với mục đích đê tiện chỉ trích tổng thống nầy nhằm xưng tụng tổng thống kia, chỉ trich đảng nầy nhằm bênh bợ đảng kia. Đảng nào cũng thế thôi và tổng thống nào cũng thê thôi. Tất cả đều phục tùng nghị trình Israel hay Do Thái nói chung. Dường như "Hiệp Chủng Quốc" không còn là hiệp chủng đích thực mà là một thuộc địa trá hình của Do Thái.