Ngay từ bước đầu các tổng thống Mỹ đều phải trả nợ Hệ thống siêu quyền lực Do Thái bằng những công trạng thực thi nghị trình Tel Aviv. Ông Donald Trump đã thực hiện khá nhiều công trạng như thế:
- Chửi bới Hội Đồng Bảo An LHQ khi tổ chức nầy thông qua những nghị quyết lên án hành vi xâm lăng của Israel ở Palestine,
- Rút khỏi UNESCO khi tổ chức nầy lên án Israel,
- Chính thức thừa nhận Jerusalem là thủ đô của Israel, và dời sư quán Mỹ từ Tel Aviv đến Jerusalem,
- Hùa theo Israel để chỉ trích và hù dọa Ba Lan khi quốc gia nầy xét lại huyền thoại Holocaust,
- Thừa nhận vùng đất bị Do Thái chiếm đóng trên dải Gaza là lãnh thổ chính thức của Israel.
- Theo lệnh của Tel Aviv, TT Trump rút lui khỏi thỏa ước quốc tế về Iran để tái tục trừng phạt quốc gia Hồi Giáo nầy trước khi cùng Israel toan tính chuyện ăn tươi nuốt sống Iran như họ đã từng làm với Iraq, Afghanistan, và Libya.
Nói chung cho đến nay Trump chỉ hành động như một con bò điên bị Do Thái đốt pháo vào đít và tiếp tục duy trì vai trò đanh thuê miễn phí của Hoa Kỳ cho Israel ở Trung Đông…
Hiện nay, Do Thái đang xử dụng lá bài truất phế để ép buộc Trump tiến hành một bước leo thang quân sự mới ở Trung Đông, khởi đầu với vụ giết Tướng Qassem Soleimani của Iran rồi sau đó có thể thực hiện những bước phiêu lưu quân sự quy mô hơn nhằm khơi lại lò thuốc súng Trung Đông. Thế là trước sau như một, Mỹ sẽ tiếp tục vai trò đánh thuê miễn phí cho Israel và giúp tiểu quốc lưu manh nầy mở rộng biên giới lãnh thổ của họ ra toàn cõi Trung Đông trước khi làm chủ toàn bộ trái đất. Từ một chủng tộc vô gia cư hay tạm trú trong một rẻo đất nghèo nàn nhỏ bé mà họ đã cưỡng chiếm ở Palestine, biết đâu, nhờ nước Mỹ thuộc địa, Israel sẽ trở thành chủ nhân ông của cả hành tinh mà không tốn một giọt máu. Một khi Do Thái hiện thực hóa được giấc mơ hoang đường nặng tính đội đá vá trời đó, các quốc gia quy ước sẽ mất hết biên giới lãnh thổ và chủ quyền chính trị; nhân loại sẽ được đặt dưới quyền cai trị của cái mệnh danh là Trật tự thế giới mới hay Chính phủ toàn cầu và nhiều tên gọi cường điệu bịp bợm khác nhau. Nhưng có lẽ không có tên gọi nào chính xác hơn là "NHÀ NƯỚC CHÌM DO THÁI."
Không phải do ngẫu nhiên và tùy tiện mà Chủ tịch Hạ Viện Nancy Pelosi cố tình trì hoãn việc chuyển giao hồ sơ luận tội lên Thượng Viện. Có thể bà đã nhận được mệnh lệnh của Do Thái phải làm thế vì cuộc mặc cả giữa TT Trump và Do Thái chưa ngã ngũ. Những bước phiêu lưu mới nhất gần đây cho thấy cuộc mặc cả đó có chiều hướng ngã ngũ và TT Trump có thể đã phủ phục trước ngọn roi của Do Thái và chấp nhận làm tôi để may ra có thêm được một nhiệm kỳ nữa. (Khi chúng tôi viết bài nầy, tiến trình IMPEACHMENT chưa tiến hành ở Thượng Viện Mỹ. Có thể Do Thái còn đòi hỏi những đáp ứng xa hơn và nghiêm trọng hơn nữa từ phía TT Trump hay xử dụng viễn ảnh truất phế như một án treo cho sự nghiệp chính trị của viên toàn quyền nầy.)
America First hay Israel First?
Đến ngày Thượng Viện biểu quyết luận tội, kết quả tùy thuộc vào một số thượng nghị sỹ Dân Chủ hay Cộng Hòa không đến họp hay đến để bỏ phiếu theo “thỏa thuận” với Do Thái. Do Thái kiểm soát và cai trị toàn bộ Hoa Kỳ được thì việc điều khiển và nắn nót các TNS Mỹ chỉ là "chuyện nhỏ."
Biết đâu Iran sẽ chịu chung số phận của Iraq, Afghanistan, Libya…? Biết đâu Thế Chiến Ba chẳng bắt đầu từ đây? Do Thái chỉ được mà không mất bất cứ thứ gì vì sinh mạng và tiền của đều do Tạp Chủng Quốc Hoa Kỳ đài thọ. Cái gì đang đi đều rồi phải dừng lại. Nền văn minh nhân loại không phải là nền văn minh duy nhất trên hành tinh trái đất mà chỉ là một trong những nền văn minh đến rồi đi, không để lại một vết tích nào đáng kể cho những nền văn minh kế tiếp. Tất cả đều đi theo một tiến trình nối tiếp nhưng gián đoạn. Kết liễu của hành tinh chúng ta dường như đang cận kề với sự hoành hành mỗi lúc một khốc liệt và rộng khắp của chủ nghia lưu manh Do Thái, trong khi phần còn lại của nhân loại vẫn vô tư nhởn nha, dùng phần lớn thời gian để tắm sông và làm tình, không hề hay biết trời đã gần sáng và cơn mộng du sắp chấm dứt.
Đó là kịch bản đích thực của Chủ Nghĩa Lưu Manh hay chủ ghĩa ngân hàng trị. Xin đừng quên chân lý ngàn đời, “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Dù nhiều mưu mô và tiền của, dù giàu bản năng giết người và tội ác chăng nữa thì Do Thái cũng chỉ là những sinh vật bất toàn bất túc, không thể thay mặt Thượng Đế để an bài nhân loại.
Dường như con bồ cạp Do Thái đang bị loạn chức năng trong kịch bản Trung Quốc hiện nay. Do Thái luôn có tham vọng nắm đầu những cường quốc lớn để làm tay sai cho họ. Nga, Mỹ và Tàu là ba ứng viên sáng giá nhất của Do Thái. Do Thái cai trị thế giới bằng ủy nhiệm (proxies). Tuy nhiên, họ đã không thành công với chủng tộc Bạch Nga thông minh bản lãnh nên đã ra tay phá tan Liên Bang Xô Viết cũ. Họ đã và đang xích cổ Tạp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nhưng dường như con nhái nầy bơi chưa đủ nhanh so với tham vọng cuồng điên của họ. Họ đã và đang o bế lũ Đại Hán. Từ trước đến nay, Trung Quốc đã khôn ngoan vận dụng được tham vọng của Do Thái để làm giàu và, từ một quốc gia nghèo nàn lạc hậu, TQ đã nhanh chóng trở thành cường quốc kinh tế thứ nhì thế giới – chủ yếu nhờ vào tiền vay Do Thái, nhờ vào làn sóng đầu tư ồ ạt của các tập đoàn tài phiệt Mỹ/Do Thái, nhờ kỹ thuật và phương tiện chiến tranh do Israel cung ứng thông qua những hợp đồng hàng tỉ dollar và kéo dài hàng chục năm. Ngoài ra, và trên hết, TQ còn là kho dự trữ xăng dầu lớn nhất của Do Thái, nhất là từ sau cuộc xâm lăng Iraq vào đầu thập niên 2000 do Mỹ tiến hành theo lệnh của Do Thái. Trong cuộc xâm lăng nầy, Israel đã đánh cướp của Iraq những khối lượng xăng dầu khổng lồ và chở sang TQ đề lưu trữ. Cuộc xâm lăng nầy được CIA và cơ quan tình báo Mossad của Israel thiết kế với sự đồng lỏa của chính chính quyền Bush/Cheney qua biến cố 9/11 như một cái cớ giả tạo do chính bàn tay của họ dàn dựng rồi gán tội cho Al-Qaeda và Bin Ladin. Bên cạnh một số chính quyền bù nhìn như Bill Clinton, Israel là quốc gia số một cung ứng cho TQ vũ khí, chiến cụ và bí mật kỹ thuật tối tân nhất nhì thế giới. TQ sẽ hưởng lợi không nhỏ nếu hai dự án bành trướng Đường lưỡi bò chín đoạn và Một vành đai một con đường thành công, hai kế hoạch nhằm mục tiêu giúp Do Thái thu tóm tài nguyên trái đất và thực hiện âm mưu toàn cầu hóa.
Ngày 25/10/1971, do hậu thuẫn của Do Thái và Mỹ, Đài Loan bị hất cẳng ra khỏi Hội Đồng Bảo An LHQ, nhường chỗ cho Trung Hoa Lục Địa, tức Trung Cộng như một số người vẫn gọi. Đương nhiên đó không phải là một diễn biến khách quan mà là một âm mưu mua chuột chế độ Hoa Lục nhắm đổi lại những lợi ích lâu dài theo chiều hướng có lợi cho chủ nghĩa lưu manh ngân hàng trị Do Thái và nghị trình bành tướng của Israel. Thực ra Trung Hoa Lục Địa, Đài Loan hay Singapore cũng chỉ là một trong dòng họ Đại Hán nhưng họ phân thân để Do Thái dễ bề đánh lừa thế giới. Những gì Mỹ đã và đang trao vào tay Đài Loan hay Singapore cuối cùng cũng lá rơi về cội. Nếu Bắc Kinh ngoan ngoãn phục tùng nghị trình Tel Aviv thì biết đâu Đài Loan chẳng bất ngờ được sát nhập vào Trung Hoa Lục Địa. Do Thái xử dụng Hong Kong như con roi trên lưng con ngựa Tàu bất kham và xử dụng Đài Loan như củ cà rốt treo lủng lẳng trước mõm của con ngựa háo đói và háo thắng nầy. Bao giờ củ cà rốt nằm trong mõm của con ngựa háo đói và háo thắng kia chỉ có trời biết. Các “tổng thống” của Đại Loan chỉ là những con rối giai đoạn nhằm thực hiện những kịch bản giai đoạn và phục vụ những chiến lược giai đoạn của một âm mưu quốc tế rộng lớn hơn. Mao Trạch Đông và Tưởng Giới Thạch cũng không ngoài ngoại lệ đó. Với Do Thái, không có gì là không thể xảy ra.
Chưa hết, trong số những cống hiến mà Do Thái và Israel dành cho Bắc Kinh không có cống hiến nào to lớn và ý nghĩa bằng sự kiện Do Thái bàng giao Miền Nam VN và xa hơn là toàn bộ VN cho Bắc Kinh. Âm mưu nầy khởi đi từ kịch bản Hoàng Sa 1974 và kết thúc với những đợt không tập B52 trên miền Bắc. Biến cố Tháng Tư 1975 chỉ là hậu quả chứ không phải nguyên nhân của vấn đề. Ngày nay, trong mắt những người có kiến thức tối thiểu về lịch sử và chính trị, Chiến Tranh VN chẳng qua là Chiến Tranh Nha Phiến 3, vì Do Thái xử dụng vụ tàn sát nầy để khai thác và tiêu thụ ma túy Tam Giác Vàng. Khi nguồn cung ứng nha phiến Tam Giác Vàng cạn kiệt, Do Thái chuyển hướng sang Trung Á với nha phiên Lưỡi Liềm Vàng và xách động phong trào phản chiến để bỏ rơi Chiến Tranh VN. Nhưng trước khi chấm dứt cuộc chiến bẩn thỉu đầy tội ác nầy, Do Thái không quên xử dụng lần cuối là bài thí nầy để đổi chát với Bắc Kinh bằng cách buộc Đảng Cộng Sản VN phải đầu hàng trước khi quân đội Mỹ rút lui khỏi VN. Một số nhân chứng lịch sử cho thấy đảng cộng sản VN đã chính thức đầu hàng sau những đợt không tập B52. Nhưng tại sao Bắc Việt đầu hàng mà Mỹ vẫn tiếp tục đánh? Theo một số nhà phân tích, đầu hàng với Mỹ không thành vấn đề; đầu hàng với Trung Quốc mới là mục tiêu tối hậu của cả Do Thái, Mỹ và Tàu. Ở điểm nầy, vì muốn có được những ưu đãi từ phía TQ, Mỹ ra sức phục vụ quyền lợi của Bắc Kinh trước đã, nghĩa là giúp Bắc kinh thôn tính Việt Nam thông qua Đảng Cộng Sản VN và trên xương máu dân tộc VN ở cả hai miền. Cũng ở điểm nầy người ta mới thấy Chiến Tranh VN là cơ hội bằng vàng để đế quốc Tàu tiếp tục giấc mộng thôn tính Việt Nam sau hơn ngàn năm không thực hiện được. Cả Do Thái, Mỹ lẫn Tàu đã đạt được mục tiêu chung sau những cuộc không tập B52 kéo dài; và sau đó, vì muốn bảo vệ đảng, đảng cộng sản VN đã quỳ gối đầu hàng Bắc Kinh và ký những mật ước nhượng đất nhượng biển và nhượng cả chủ quyền cho TQ.
Các biến cố quân sự, chính trị và kinh tế sau 1975 ở VN chẳng qua là những bước chiến lược ngụy trang để các bên liên quan thực thi những mật ước mà họ đã ký kết với nhau vào cuối Chiến Tranh VN: "cuộc chiến" ngắn ngày năm 1979, "thất thủ Garma", những giàn khoan TQ "xâm phạm" hải phận VN, những khu tự trị trá hình, những hợp đồng kinh tế và kỹ thuật, những lượng người và tài sản của TQ trên lãnh thổ VN, và nhất là những đội ngũ nội gián do tình Báo Hoa Nam cài đặt trong hang ngũ chóp bu của Chế đội Hà Nội, từ Bộ Chính Trị trở xuống, trong xiêm áo của những tên người Tàu biết nói tiếng Việt.
Việc Mỹ làm ngơ cho Trung Cộng chiếm Quần Đảo Hoàng Sa của Việt Nam có lẽ cũng nằm trong khuôn khổ những mật ước như thế nhưng đã có trước khi chiến tranh chấm dứt. Như thế kẻ thắng chiến tranh VN là TQ chứ không phải Bắc Việt; Bắc Việt chỉ là một thây ma được Mỹ, Tàu, Do Thái vớt lên từ địa ngục để thi hành sứ mạng Thái Thú cho Thiên Triều. Người Tây Phương thường nói “NẾU BẠN KHÔNG THẮNG ĐƯỢC HỌ THÌ HÃY THEO HỌ (If you can’t beat them, join them.)” Chiến tranh Cao Ly và Chiến tranh VN đã chứng minh là Mỹ không thắng được TQ, ngay cả khi nước Tàu còn trong thời kỳ ăn lông ở lỗ. Do đó, từ cuối Chiến Tranh VN, Chú Sam thực sự đã đi theo TQ (đi đêm lẫn đi ngày), theo đúng âm mưu và đạo diễn của tập đoàn tài phiệt Do Thái quốc tế trên lưng phần còn lại của các quốc gia khác, nhất là dân tộc Việt Nam.
Không phải đợi đến cuối Chiển Tranh VN Chú Sam mới ý thức được vai trò của TQ; bọn Do Thái quốc tế đã nhìn thấy điều đó ngay từ thời Mao Trạch Đông, đã tiến cử Mao vào Hội Tam Điểm quốc tế, đã hậu thuẫn và thao túng chính quyền Mao với những tay Do Thái sừng sỏ như Israel Epstein, Sidney Shapiro vào nắm hệ thống tuyên truyền và tài chánh của chính quyền Mao. Đám tài phiệt nầy đang cai trị nước Mỹ, sẵn sàng bán đứng các đồng minh của Mỹ cho TQ. Họ bán đứng Hoàng Sa viện cớ không muốn dính dáng đến vấn đề chủ quyên biển đảo của các bên. Thực tế đó là lối biện bạch trên đồng cỏ. Họ không những bán đứng Hoàng Sa mà bán đứng toàn bộ nước Việt Nam cho TQ. Họ không những bán đứng Việt Nam mà sẽ bán đứng tất cả các quốc gia nhược tiểu khác trong khu vực Biển Đông. Để che mắt thế gian, nay họ rêu rao trò bịp bao vây TQ, mai trò hề chuyển trục Thái bình Dương, nay đưa máy bay biểu diễn vờn nhau trên không với máy bay TQ, mai đưa các chiến hạm dạo chơi quanh những đảo nhân tạo ở Thái Bình Dương để khoe là “tuần tra Biển Đông”, lúc ve vãn Việt Nam, lúc ve vãn Phi luật Tân như mèo vờn chuột. Châu Á Thái Bình Dương liên tục dậy sóng chiến tranh và chạy đua vũ trang để làm giàu thêm cho bọn tài phiệt đó. Dường như các giới lãnh đạo vùng Châu Á Thái Bình Dương đang há hốc nhìn trời cho đến khi... họ nhìn trở lại xuống đất thì đã trắng tay! Mỹ càng “tuần tra” bao nhiêu thì TQ càng tiến xa bấy nhiêu.
Bất hạnh thay cho Do Thái, hưởng được những gì từ Do Thái và Israel thì TQ cứ thoải mái mà hưởng; nhưng tuân thủ nghị trình Israel là chuyện khác. Khác hẳn những tay tổng thống bù nhìn Tạp Chủng Quốc, con cháu Khổng Minh khôn ngoan và bản lãnh gấp vạn lần. Ăn của Do Thái ngập mặt nhưng có bao giờ Bắc Kinh hậu thuẫn nghị trình Tel Aviv đâu? Tại Liên Hiệp Quốc cũng như trong các tuyên bô ngoại giao, Bắc Kinh luôn luôn cùng Nga chỉ trích những hành động ngang ngược của Israel và Mỹ, kể cả việc Mỹ giết Tướng Qassem Soleimani của Iran mới đây. Khi liên minh với TQ để cố đạt những mục tiêu bá chủ thế giới, dường như Do Thái đã và đang va đầu vào vách đá.
"Uổng công nuôi dưỡng chú cò, mai sau cò lớn lò dò cò đi."
Chứng loạn chức năng của Do Thái còn được phơi bày rõ nét tronng xu thế chọn những tỉ phú lên nắm đầu nước Mỹ. Tại Hoa Kỳ, không một ai có thể trở thành tỉ phú mà không phải gốc Do Thái hay tay sai trung thành của Do Thái, Donald Trump không là ngoại lệ. Mỉa mai thay, không một tay nhà giàu nào lại không sợ mất của, càng giàu càng sợ, nhất là những tay nhà giàu của nước Mỹ vốn có quá nhiều kẻ thù trên thế giới. Đối phương chỉ cần hù tấn công vào các cơ sở kinh doanh của các tay nhà giàu nầy không thôi cũng đủ làm cho họ mất vía và thu nhập tuột dốc ngay lập tức. Những cơ sở nầy không bao giờ có hệ thống an ninh chặt chẽ như các căn cứ quân sự hay công sở lớn của nhà nước nên rất dễ bị tổn thương. Điều đó có nghĩa là, muốn tiếp tục làm giàu trong cương vị tổng thống, những tay tỉ phú như Trump phải biết hành động chừng mực và biết tự chế, nếu không nói là phải ngấm ngầm thỏa hiệp với kẻ thù, không phải lúc nào cũng có thể nhắm mắt vâng lời Do Thái. Trong Chiến Tranh Việt Nam, hầu như không một cơ sở kinh doanh nào của Miền Nam muốn yên thân mà không đóng thuế cho Việt Cộng. Kịch bản này không phải là không áp dụng cho hoàn cảnh của những tổng thống tỉ phú như ông Donald Trump.
|
Hiện tượng loạn chức năng ở cả hai phía đó giải thích phần nào những đòn bẫy mà Do Thái đã và đang xử dụng để lèo lái đường lối và chính sách của Bắc Kinh theo chiều hướng có lợi cho Israel. Nếu Do Thái dùng lá bài IMPEACHMENT để sai khiến TT Trump thì, bên cạnh nhiều là bài khác, họ cũng đã và đang dùng lá bài HONG KONG để tạo sức ép đối với Tập Cận Bình. Tuy nhiên, tựu trung chỉ có Tạp Chủng Quốc Hoa Kỳ là dễ bắt nạt và sai khiến nhất đối với Do Thái. Xin đưng bao giờ quên phát biểu bất hủ sau đây.
"Quý vị biết rất rõ, và những người Mỹ ngu xuẩn cũng biết rất rõ, rằng chúng ta kiểm soát chính phủ của chúng, bất luận ai ngồi trong Tòa Bạch Ốc. Như quý vị thấy, tôi biết và quý vị biết rằng không một tổng thống Mỹ nào có thể đủ tư cách thách thức chúng ta cho dù chúng ta có làm chuyện khó tin. Chúng nó - bọn Mỹ - có thể làm gì được chúng ta? Chúng ta kiểm soát quốc hội, chúng ta kiểm soát truyền thông, chúng ta kiểm soát kỹ nghệ giải trí, và chúng ta kiểm soát mọi thứ ở Mỹ. Ở Mỹ, bạn có thể chỉ trích Thượng Đế, nhưng bạn không thể chỉ trích Israel..." (You know very well, and the stupid Americans know equally well, that we control their government, irrespective of who sits in the White House. You see, I know it and you know it that no American president can be in a position to challenge us even if we do the unthinkable. What can they (Americans) do to us? We control congress, we control the media, we control show biz, and we control everything in America. In America you can criticize God, but you can't criticize Israel..) -Tzipora Menache
Nếu nhìn vào một hướng khác, người ta sẽ thấy ngay chính sách cây roi và củ cà rốt của Do Thái tỏ ra rất hiệu nghiệm với những quốc gia nhược tiểu, như Việt Nam, chẳng han.
Không phải ngẫu nhiên mà Mỹ và Israel mở chiến dịch giết Qassem Soleimani của Iran ngay sau khi chế độ Hà Nội nhảy lên ghế chủ tịch Hội Đồng Bảo An LHQ. Điều đó mặc nhiên cho thấy rằng Mỹ và Do Thái đã nắm được búi tó của chế độ chó dữ Hà Nội. Trên chiếc ghế bóng bẩy đó, chế độ Hà Nội tỏ ra lễ độ, ngay ngắn, văn minh và hiền từ chưa từng thấy, quên hẵn não trạng "đả đảo đế quốc Mỹ" như ngày trước. Không ai mong đợi, trên chiếc ghế đó, Hà Nội sẽ đóng góp được gì cho nhân loại ngoại trừ trao dồi nghệ thuật thủ khẩu như bình, bịt tai nhắm mắt để được yên thân với Do Thái và vênh váo với người dân trong nước. Thông điệp ngày nay của chế độ Hà Nội có thể như thế: Mỹ làm gì mặc kệ Mỹ; Do Thái và isreal làm gì mặc kệ Do Thái và Israel; xía vào chỉ thiệt thân và mất miếng ăn mà thôi.
Ngày nay, không có một biến cố chính trị nào được xem là tự phát hay độc lập lẻ loi. Mọi biến cố đều có bàn tay lông lá của Do Thái điều khiển từ trong bóng tối. Mỗi biến cố là một mảnh hình bìa được bày biện lung tung nhưng nếu chúng được sắp xếp lại một cách thông minh và đúng cách thì chúng ta sẽ có một
PUZZLE – hay bức tranh địa chính trị toàn cảnh minh họa nghị trình địa chính trị Do Thái.
Thế giới mà chúng ta đang sống có vẻ đang đi theo một trật tự nhưng đó là một loại trật tự được thiết lập trên hỗn loạn và âm mưu. Thế giới đó đôi lúc cũng được xem là bình yên nhưng đó là một loại bình yên được xây dựng trên bạo động. Sở dĩ chúng ta sẵn sàng chấp nhận sống trong thế giới đó vì phần lớn nhân loại đã bị Do Thái điều khiển não bộ để trở thành những sinh vật có mắt không tròng, có đầu mà không có óc, phè phỡn với những tiện nghi vật chất được vay mượn từ bọn chủ ngân hàng Do Thái. Và chúng ta cũng vay mượn của Do Thái cả trí khôn, lý trí, tri thức, phán đoán, tình cảm, hạnh phúc, và số phạn làm người. Một cách vô thức, chúng ta xem kẻ thù của Israel là kẻ thù của chính chúng ta, vô hình chung chuốc lấy não trạng và quán tính bài Hồi, không hề ý thức được rằng chúng ta chỉ được dinh dưỡng bằng đôi mớ
CHÍNH TRỊ CÙN để vung tay múa ngón, phán thánh phán tướng, không có khả năng và bản lĩnh khám phá những chiều gió đối kháng đang bị truyền thông chính dòng vùi sâu dưới đáy đen, đơn thuần là vì não bộ của phần còn lại của nhân loại đã bị rỉ sét và xói mòn bởi chủ nghĩa ngu dân, và hệ thống điều khiển não bộ. Truyền thông thiểu số thường nằm trong tay các thầy đồ thất học mặc dù họ vẫn có ăn học đôi chút - Việt học, Tây học, Mỹ học... ngu học, tất cả chỉ vừa đủ để làm văn nô và dư luận viên, chỉ viết và nói theo thú tính cá ao nào bơi trong ao đó, chó nhà nào bênh chủ nhà đó. Chó nào cũng là chó, chủ nào cũng là tay sai của Do Thái cả. Không ít người trong số thầy đồ thất học nầy thường được thiên hạ gọi lầ tiến sỹ, thạc sỹ, giáo sư đại học, bình luận gia, học giả, kinh tế gia, nhà báo, cố vấn Nhà Trắng v.v.. Cũng có đôi phần tử tập nói sự thật nhưng cùng lắm họ chỉ có thể nói được một nửa sự thật - nửa kia hoặc họ hoàn toàn không biết hoặc họ cố tình làm ngơ vì sợ mất mạng. Não trạng của họ đầy ắp những huyền thoại u mê khó tẩy, may ra chỉ được gội rửa bằng cường toan nồng độ mạnh. Thay vì tung hô Bác và Đảng như bọn bồi bút trong nước, những con vẹt nước ngoài quanh năm suốt tháng cứ lớn tiếng ì xèo tao Cộng Hòa mầy Dân Chủ, đảng ta muôn năm, đại bàng ta vạn tuế, truyền thông Mỹ nói gì nghe theo thế đó rồi tán hươi tán vượn, dông cương inh tai nhứt óc. Truyền thông Do Thái đấu hót một, phe ta đấu hót mười, nhưng chung quy vẫn cái trò hót cho nhau nghe và chửi bới cho nhau nghe, chứ chẳng có khả năng chường đầu ra ngoài, ai nói đến tông tông thì xừng cồ đòi xé xác, ai nói động đến Do Thái thì vội vàng bịt tai nhắm mắt bỏ chạy vì sợ vạ lây hoặc giả vờ không thấy, không biết Do Thái là ai, là thứ gi. Truyền thông thiểu số chỉ cần sống để kiếm quảng cáo và rao bán chủ nghĩa ngu dân. Chung quy cũng tại dòng máu nô lệ có từ đời ông cố ông sơ đã thẩm thấu quá sâu vào nếp văn hóa nô dịch ấu trĩ hóa - ở cả hai phía cộng sản và không cộng sản. Thực chất của cụm từ "Chủ nghĩa tự do" tựu trung chỉ có nghĩa là tự do làm nô lệ cho Do Thái về mọi hương diện: văn hóa, giáo dục, chính trị, đạo dức, nhân sinh quan, thế giới quan và trước hết và trên hết: tài chánh. Thảm họa nầy không danh riêng cho Tạp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà cho hầu hết các quốc gia trên thế giới, ngoại trừ những quốc gia nằm ngoài cái vòng kim cô mệnh danh là "Kinh tế thị trường" tuyệt đối bị chi phối và điều khiển bởi mạng lưới ngân hàng toàn cầu của Do Thái.
|
Cũng xin đừng quên rằng Cơ Đốc Giáo và Do Thái Giáo dứt khoát không đồng nghĩa với nhau như là thế đối chân với Hồi Giáo.
Cơ Đốc Giáo thờ Christ trong khi Do Thái Giáo thờ AntiChrist. Trong thế giới tôn giáo hỗn mang ngày nay, xin đừng ngạc nhiên khi thấy những tên ĐẠI MA mặc áo cà sa, áo nhà dòng, áo quốc vương, giáo chủ, giáo hoàng...
Khi một quốc gia bị một chủng tộc vô gia cư hung hiểm cai trị và điều khiển như Tạp Chủng Quốc Hoa Kỳ hiện nay, mọi giá trị đều bị đảo lộn, họ không bao giờ nói những gì họ đang thực sự âm mưu và không bao giờ làm những gì họ nói (They never say what they mean and never mean what they say.) Không một ai có thể lên ngồi ghế tổng thống Mỹ mà không phải là gốc Do Thái hay không có sự chống lưng của Do Thái. Hầu hết các tổng thống Mỹ đều là những viên toàn quyền do Israel đặt để và sai khiến. Chính những tổng thống bù nhìn nầy đã thay nhau triệt hạ những giá trị đích thực của nước Mỹ, đã thay nhau làm hoen ố và băng hoại hinh ảnh lý ra là vĩ đại của siêu cường nầy. Các chế độ chính trị càng tha hóa, tàn độc và băng hoại bao nhiêu thì Do Thái càng dễ bề thao túng và lũng đoạn bấy nhiêu. Do Thái còn thì những chế độ toàn trị còn vì chỉ có những chế độ tàn độc nầy mới có thể giúp Do Thái thành công trong chính sách đề đầu cỡi cổ giới bị trị. Họ không trung thành với bất kỳ quốc gia nào khác ngòai Israel và không trung thành với chủ nghĩa nào khác ngoài chủ nghĩa lưu manh ngân hàng trị. Trên lý thuyết và thực tế, họ không thể trung thành với chủ nghĩa cộng sản mà họ sản sinh. Họ không có điểm gì chung với giai cấp công nhân và vô sản nhưng họ cần bàn tay và khối óc ngu xuẩn của những thành phần nầy để thực hiện mưu đồ đội đá vá trời là bá chủ thế giới. Mục tiêu tối hậu của bọn lưu manh vô gia cư là thuyết phục các gia chủ ra khỏi nhà riêng của họ rồi nhảy vào chiếm đoạt gia sản.
Các đời tổng thống Mỹ thay nhau minh họa nhận định bất hủ nầy của Alexis Tocqueville:
“l’Amérique est grande parce que l’Amérique est bonne. Quand l’Amérique cessera d’être bonne, l’Amérique cessera d’être grande." (Hoa Kỳ vĩ đại vì nó tốt; và khi Hoa Kỳ không còn tốt thì nó cũng không còn vĩ đại nữa.)
- Nikita Khrushchev:
Politicians are the same all over. They promise to build a bridge even where there is no river. If you live among wolves you have to act like a wolf. Whether you like it or not, history is on our side. We will bury you. You Americans are so gullible. No, you won’t accept communism outright, but we’ll keep feeding you small doses of socialism until you’ll finally wake up and find you already have communism. (Các chính trị gia đều giống nhau ở mọi nơi. Họ hứa xây cầu ngay cả ở những nơi không có sông. Nếu bạn sống với sói thì hãy hành xử như một con chó sói. Dù bạn thích hay không thích điều đó, lịch sử đứng về phía chúng tôi. Rồi ra chúng tôi sẽ vùi chôn bạn. Người Mỹ quá khờ khạo. Không, bạn sẽ dứt khoát không chấp nhận cộng sản, nhưng chúng tôi sẽ cho bạn những liều nhỏ của chủ nghĩa xã hội cho đến khi cuối cùng thức dậy thì bạn đã có chủ nghĩa cộng sản.)
- Soren Kierkegaard:
Có hai cái ngu. Ngu thứ nhất là tin điều bậy; ngu thứ nhì là không chịu tin điều đúng.
(There are two ways to be fooled. One is to believe what isn't true; the other is to refuse to believe what is true.
- Albert Einstein:
Có hai trị vô hạn: vũ trụ và sự ngu xuẩn của con người; và về vũ trụ thì tôi không chắc mấy.
(Two things are infinite: the universe and human stupidity; and I'm not sure about the universe.)
Sở dĩ Albert Einstein nhận thức rất rõ điều đó và dám nói thẳng điều đó chỉ vì ông ta là người Do Thái.
- Đỉnh Sóng